Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 621
Cập nhật lúc: 2024-11-15 05:45:37
Lượt xem: 16
Thế là bà ta nghiêm mặt bước vào nhà, trước tiên nhìn xung quanh, sau đó đi đến phòng bếp bỏ đồ đạc trong tay xuống, rồi cho đồ vào máy chế biến món ăn tự động, lại leo lên lâu, nheo mắt đánh giá người phụ nữ đang ngủ trên giường.
Đây là người mà cậu Hạ bảo bà ta chăm sóc sao?
Cả người bị liệt à?
"Này, đứng dậy, vào nhà vệ sinh."
Giang Đình giả vờ bị tiếng nói lớn của người chăm sóc đánh thức, mở mắt ra rồi ngạc nhiên nhìn bà ta.
Người chăm sóc không kiên nhẫn giật chăn ra, kéo xe lăn tới: "Tôi hỏi cô, có vào nhà vệ sinh không?"
Giang Đình lắc đầu, đôi mắt đờ đẫn và sợ sợ hãi, trong miệng còn phát ra tiếng râầm rì không rõ.
Người chăm sóc cười nói: "Thì ra cô không chỉ bị liệt, mà còn là kẻ ngốc."
"Là cô tự mình không muốn đi, làm ướt giường đừng trách tôi."
Người chăm sóc mắng mỏ, rồi đi xuống lầu: "Xui xẻo c.h.ế.t đi được, hôm nay bà đây không làm."
Ở trong phòng khách có máy giám sát, người chăm sóc dù gì cũng bình tính lại một chút, nhìn quanh cũng không thấy việc gì để làm, bởi vì tối qua Hạ Vân Sâm đã dọn dẹp xong.
Vê phân Hạ Vân Sâm nói với bà ta, phải lật người lau thân thể cho Giang Đình, bà ta hoàn toàn không quan tâm.
Bà ta vừa kiểm tra rồi trong phòng ngủ không có máy giám sát, chẳng lẽ con ngốc đó còn có thể tố cáo được sao?
Lúc này, trong bếp đột nhiên truyên đến một âm thanh chói tai, người chăm sóc giật mình vội vàng chạy vào xem xét, phát hiện máy chế biến món ăn tự động bị hỏng.
Bởi vì căn nhà này thường không có người ở, Hạ Vân Sâm còn là một người đàn ông độc thân, cũng lười nấu ăn ở nhà, hơn nữa đồ ăn do máy chế biến món ăn làm ra không ngon bằng đồ ăn do con người làm, nên không có ai biết nó bị hỏng khi nào.
Người chăm sóc mở máy chế biến món ăn ra, nhìn đống đồ ăn đang nấu dở lung tung lộn xộn, càng cảm thấy khó chịu hơn.
Bà ta chỉ đành lấy thức ăn ra cho vào nồi, cứ thế đun nóng lên, rồi bưng lên lâu cho Giang Đình ăn.
Bà ta vừa xuất hiện ở cửa phòng ngủ, thì bất chợt trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Đình, nhưng trong thoáng chốc, ánh mắt Giang Đình chuyển sang vẻ bối rối và đờ đẫn, khiến người chăm sóc phải nghi ngờ bà ta vừa nhìn nhâm.
"Ăn cơm!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Người chăm sóc tức giận bước đến, đặt bát lên bàn, xốc Giang Đình ngồi tựa vào đầu giường, sau đó đút thứ sền sệt đó vào miệng Giang Đình.
Giang Đình ngậm chặt miệng không chịu ăn, người chăm sóc lại đưa tay đỡ cằm muốn đút cho cô, nhưng Giang Đình kiên quyết nghiến chặt răng.
Người chăm sóc đặt bát xuống, tức giận nói: "Nếu cô không ăn, vậy cô c.h.ế.t đói địt
Giang Đình nhìn bà ta bằng ánh mắt sợ hãi.
Người chăm sóc liếc xung quanh, nhìn khắp phòng ngủ, nghi ngờ hỏi: "Cô là gì của cậu Hạ? Anh ta nuôi cô ở đây à?"
Chẳng lẽ cậu Hạ kim ốc tàng kiều? Vậy trong phòng này chắc hẳn có rất nhiều đồ vật giá trị, coi như bà ta không trộm đi được, nhưng nhìn trộm một chút cũng không sao.
Nghĩ đến đây, người chăm sóc không nhịn được tò mò, bắt đầu lục lọi tủ trong phòng ngủ, kết quả, ngoài mấy bộ quân áo cũ của Hạ Vân Sâm, trong tủ chẳng có thứ gì tốt cả.
Người chăm sóc chán nản đi xuống lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-621.html.]
Hạ Vân Sâm giao cho bà ta nhiệm vụ lo cơm nước, vệ sinh cho Giang Đình, còn lúc khác muốn làm gì thì làm, bây giờ không còn việc gì khác, bà ta dứt khoát nằm trên ghế sô pha chợp mắt.
Không biết bà ta đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Giang Đình từ trên lầu truyền đến.
"Hỏng rồi, con ngốc đó sẽ không làm ướt giường chứ?”
Người chăm sóc ởđi lên lầu, quả nhiên trông thấy Giang Đình đang nhìn về phía nhà vệ sinh.
Tầng một và tâng hai đều có nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh ở tầng hai khá nhỏ, không thể dùng để tắm.
Người chăm sóc bước tới nhấc chăn lên, luồn tay xuống nách Giang Đình thô bạo kéo lên, rôi thả cô xuống xe lăn, sau đó đẩy vào nhà vệ sinh, ôm cô đến bồn cầu, kéo quần cô xuống.
“Nhanh lên, khi nào xong thì gọi tôi. Người chăm sóc chán ghét bước ra ngoài.
Khi cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, ánh mắt Giang Đình thay đổi, cô gõ nhẹ ngón tay.
Vì cô chỉ có thể cử động ngón tay, nên nhân viên viện điêu dưỡng đã giúp cô cấy một thiết bị kết nối vào ngón tay trước khi cô xuất viện.
Sau khi thiết bị kết nối được kích hoạt, cô có thể điều khiển nó bằng suy nghĩ. Cô truyên tin rồi ngồi trong nhà vệ sinh chờ đợi.
Cô không phải bị liệt hoàn toàn, nên khi ngồi lâu khiến thắt lưng đau như bị kim châm vậy, cô hơi nhướng mày chờ thời gian trôi qua.
Cuối cùng, người chăm sóc mất kiên nhẫn đẩy cửa vào, vẻ mặt chán ghét nói: "Cô rốt cuộc đã xong chưa vậy? Không biết mở miệng gọi người sao?"
Bà ta nhìn hai mắt Giang Đình, lại mắng: "Cô đi không được còn dăn vặt người khác làm gì?"
Người chăm sóc tiến lên kéo quần Giang Đình, lúc chuẩn bị bế cô trở lại xe lăn, đột nhiên, một tin nhắn truyền đến thiết bị kết nối của Giang Đình: "Đừng sợ, tôi về rồi, đang ở cửa."
Giang Đình nhếch môi, ngẩng đầu nhìn người chăm sóc, ánh mắt đó khiến sống lưng bà ta run rẩy.
Ngay sau đó Giang Đình gần như cố gắng hết sức, giơ tay lên tựa người vào bức tường bên cạnh, sau đó cả người mất thăng bằng, ngã sấp xuống một cái rầm.
Hạ Vân Sâm vừa tiến vào lầu dưới, lập tức nghe thấy tiếng động lớn từ phía trên truyền đến, vẻ mặt anh hốt hoảng, vội vàng chạy lên lâu, đúng lúc nhìn thấy người chăm sóc luống cuống tay chân đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Người chăm sóc tức giận hét lên: “Cô làm cái gì vậy!"
Sắc mặt Hạ Vân Sâm lạnh lùng, tiến về phía trước nói: "Còn bà đang làm cái gì?
Giọng nói của anh vừa nặng nê vừa ngột ngạt, hơn nữa còn cao hơn người chăm sóc một cái đầu, khiến bà ta sợ hãi đến mức mấy lời định nói đều mắc kẹt trong cổ họng.
Làm sao có thể trùng hợp như vậy? Sao cậu Hạ lại đột nhiên quay về chứ? Hạ Vân Sâm bước tới, đẩy vai người chăm sóc ra: “Tránh ra."
Giang Đình co ro trong góc tường nhà vệ sinh, cơ thể run rẩy vì đau, mồ hôi lạnh toát ra.
Nhưng cảm thấy đau đớn cũng là chuyện tốt. Điều này chứng minh cô có cơ hội hồi phục.
Cô ngước mắt lên dùng đôi mắt đỏ hoe, đầy tủi thân nhìn anh.
Sắc mặt Hạ Vân Sâm lập tức thay đổi, vội vàng tiến đến, ngồi xổm xuống xem cô có bị thương không.
"Cô sao rồi? Có đau ở đâu không?"
Giang Đình run rẩy nói: "Đau quá, cả người đều đau quá."