Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Ta Cải Trang Thành Nam Tòng Quân - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:59:01
Lượt xem: 40
Cô cảm khái, Tiêu Thừa đúng là bình dị gân gũi, ngày thường đối nhân xử thế không hề kiêu căng ngạo mạn, ngay cả các lính bếp cũng chung đụng hòa hợp được, lúc này cũng vậy, anh ta ngồi đối diện với một binh sĩ bình thường trên cùng một cái bàn.
Binh sĩ này cũng không tinh ý, nhìn quần áo của Tiêu Thừa là biết anh ta không phải binh lính bình thường rồi, thế mà y chẳng hề phát hiện ra, nếu gặp phải binh lính thân cận mắt cao hơn đầu, chưa biết chừng y đã bị gây khó dễ rồi.
"Mì đậu đũa úp vung đến rồi đây!"
"Cạch' một phát, bát đặt lên bàn, hương thơm tỏa ra, quanh quẩn ở chóp mũi, Hạ Vân Sâm và Tiêu Thừa bỗng cảm thấy bánh hẹ vừa rồi không giảm bớt cơn đói chút nào, trái lại còn kích thích cơn thèm ăn hơn.
"Khụ, các anh cứ ăn từ từ, ờm, anh Tiêu này, anh thì không cần trả tiên đâu, bữa này coi như tôi mời.'
Giang Đình nói hết câu thì quay sang nhìn Hạ Vân Sâm: “Chè tôm lạnh hai văn tiên, bánh hẹ năm văn tiên một cái, mì úp vung năm văn tiên một bát, tổng cộng hai mươi bảy văn tiên."
Mặc dù anh lính này trông đẹp trai thật đấy, song thích là một chuyện, còn ăn cơm thì vẫn phải trả tiên đấy nhá.
Tiêu Thừa sững sờ, dường như không phản ứng kịp, Hạ Vân Sâm hơi sượng mặt... Vì y đột nhiên nhớ ra mình không có tiền!
Hôm nay y ra ngoài đổi sang bộ trang phục của tiểu binh, quên mang tiền theo, chủ yếu là vì thường ngày y không có cơ hội phải dùng đến tiền, khiến y quên mất mình ăn cơm trong doanh trại phải trả tiền! Y liếc nhìn Tiêu Thừa, Tiêu Thừa không hổ là Tiêu Thừa, anh ta hiểu ra ý của đại nhân ngay tức khắc, cười nói:
"À... Thôi tôi trả cho, tôi ăn chùa của cậu nhiều lắm rồi, Chu Đông mà biết lại mắng tôi, cái nữa là, bữa này tôi mời người anh em tiểu binh này nhé."
Giang Đình nhìn anh ta rồi lại nhìn Hạ Vân Sâm, đang định hỏi hai người quen nhau à?
Tiêu Thừa lại nói tiếp: "Tôi và cậu ấy... Vừa gặp như đã quen từ lâu, nói chuyện rất hợp cạ! Đúng không người anh em?”
Hạ Vân Sâm dùng gương mặt vô cảm ừ một tiếng, bưng bát chè tôm lạnh lên húp để che giấu sự lúng túng.
Giang Đình càng thấy lạ hơn, sờ cằm gật gù: "Được rồi, thế anh Tiêu thanh toán trước đi, tôi phải vê ăn cơm, bên ngoài không có ai trồng sạp.'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-ta-cai-trang-thanh-nam-tong-quan/chuong-96.html.]
Tiêu Thừa nhanh chóng lấy tiền ra đưa cho cô.
Giang Đình không nhịn được quan sát hai người họ một lượt.
Cô cầm tiền đi khỏi đó, vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên người đẹp luôn được người khác thích, ăn bữa cơm thôi mà cũng làm quen được với binh lính thân cận của Chỉ huy sứ, thăng nhóc này may thật đấy.
Nhưng cô không phải người hay lo chuyện bao đồng, nhanh chóng bỏ quên chuyện này và người đàn ông đẹp trai đó.
Tiêu Thừa bưng bát uống một hớp nước dùng, không nhịn được nói: "Ánh mắt đó của cậu ta..."
Hạ Vân Sâm không trả lời, chuyên tâm ăn đồ trong bát mình.
Miếng bột rất trơn, cắn một miếng khá là dai, thêm đậu đũa rất mềm, tạo nên hương vị rất độc đáo, nếu mà ăn được một bát này vào mùa đồng thì đúng là thoải mái cả người.
"Vê tôi sẽ trả tiền cho anh." Đột nhiên Hạ Vân Sâm lên tiếng.
Tiêu Thừa nghe vậy thì suýt sặc chết, anh ta trợn tròn mắt, lắc đầu liên tục: "Đại nhân à, ngài đê cao thuộc hạ quá rồi ư? Tôi nào dám nhận tiên của ngài chứ.
Hạ Vân Sâm ngẩng đầu lên, nói: 'Chuyện nào ra chuyện đó.'
Tiêu Thừa nói: "Thôi được rồi..."
Hạ Vân Sâm ăn nốt cái bánh hẹ cuối cùng, dùng khăn tay lau miệng, nắm tay lại đặt trước miệng, lặng lẽ ợ một cái.
Đã lâu lắm rồi y chưa được ăn một bữa đã đời thế này, bình thường đều do các binh lính thân cận mang đồ ăn vào trong doanh trướng, y giải quyết công việc xong thì ăn qua loa miếng cho xong, cơm canh có ngon hay không cũng không ảnh hưởng tới y lắm, miễn để lấp đây bụng thôi. Chỉ cần không cảm thấy đói, y có thể không ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng ăn bữa ăn hôm nay xong, y lại không nhịn được mà nghĩ nên quay lại đây vào lúc nào.