XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 11: TỈNH LẠI
Cập nhật lúc: 2024-07-22 14:44:53
Lượt xem: 860
Diệp Vãn Thanh quan sát, không xa có một nhà kho nhỏ đã đóng cửa. Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, có lẽ do vị trí địa lý không thuận lợi nên việc kinh doanh rất kém. Cho thuê mãi mà không có người thuê nên lâu dần bị bỏ hoang.
May sao, trời không tuyệt đường người.
Cô được cứu rồi!
Trong lòng cô lại bùng lên hy vọng sống sót mãnh liệt. Kéo lê thân thể lung la lung lay của mình, từng bước từng bước tiến về phía nhà kho.
Những con Zombie phía sau cũng thất tha thất thểu đuổi theo, Diệp Vãn Thanh cũng vội gia tãng tốc độ. Sau khi vào trong, cô lập tức khóa chặt cửa, chặn những Zombie kia ở bên ngoài.
"Ngao ngao ngao......"
Những Zombie bị chặn bên ngoài, cơ thể áp sát tường, không ngừng cọ xát. Một bên kêu gào, một bên đập cửa, giống như những đứa trẻ không chiếm được bánh kẹo mà nhốn nháo la hét đầy khó chịu.
Cô hiện tại cũng không còn sức lực để quan tâm chuyện gì khác được nữa. Thân thể cô đã sức cùng lực kiệt, cơ thể vì thiếu m.á.u mà choáng váng, đầu đau như búa bổ.
Cô cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, quét mắt nhìn xung quanh một lượt. Bên trong nhà kho tối tăm và tĩnh mịch một cách đáng sợ, từng hơi thở đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Không biết tình hình bên trong thế nào, nhưng ở đây hẻo lánh đến nỗi không thấy một bóng người, đương nhiên cũng không có Zombie, ngoại trừ những Zombie bị m.á.u của cô thu hút đang ở bên ngoài thì cái gì cũng không phát hiện ra.
Diệp Vãn Thanh dựa vào tường ngồi xuống. Cô thầm nghĩ, hiện tại cần phải nghỉ ngơi một lúc trước. Đã vào được trong đây rồi, dù bên trong có Zombie thì cô cũng không làm gì được, tình trạng bây giờ của cô đến d.a.o còn cầm không nổi thì g.i.ế.c Zombie kiểu gì, hoàn toàn không đủ sức chống lại.
Thả lỏng thân thể một chút, cô rốt cuộc nhịn không được, hai mắt nhắm lại, tùy ý để mặc bóng tối như thủy triều hung hăng nuốt chửng cô.
Sau khi Diệp Vãn Thanh ngất đi, trong kho đột nhiên vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Đặc biệt trong không gian yên tĩnh này, âm thanh càng thêm áp bức kinh khủng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Mùi m.á.u tươi nồng đậm theo không khí bốn phía phiêu tán, nơi nào đó âm u, một người đàn ông nửa nằm nửa quỳ đang hít vào mùi máu, khó chịu nhịn không được, ngón tay khẽ động đậy.
Đột nhiên, người đàn ông đó mở mắt.
Trong mắt giao thoa giữa hai màu đỏ và đen, do hít phải mùi máu, màu đỏ dần dần lấn át màu đen, ẩn ẩn có dấu hiệu chiếm lĩnh.
Anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cỗ táo bạo trong lòng xuống.
Hai tay nắm chặt quần áo bên cạnh. Khi cơn kích thích không thể chịu nổi, góc áo bị anh nhào nát, nếp gấp chằng chịt, loạn thành một đoàn. Lúc này, lòng bàn tay anh tràn đầy mồ hôi, làm ướt quần áo, vừa bẩn vừa dính.
Từ bỏ đi, cần gì phải cực khổ như thế! Tôi chính là anh, anh chính là tôi.
Âm thanh ấy không ngừng vang lên trong đầu, anh vẫn cắn răng chịu đựng từng đợt công kích trong cơ thể. Cuối cùng không chịu nổi nữa, anh hoàn toàn ngất xỉu, mất đi ý thức.
Diệp Vãn Thanh không biết mình đã ngủ liền một mạch hai ngày hai đêm. Đợi đến khi tỉnh lại, trước mắt cô hoàn toàn mơ hồ, phải một lúc lâu sau tầm nhìn mới chậm rãi trở nên rõ ràng.
Sau khi khôi phục lại ý thức, bụng cô ngay lập tức bắt đầu biểu tình. Cô khẽ lấy tay che bụng, có chút bất đắc dĩ.
Khi nhảy ra khỏi xe, cô chỉ có một mình, lúc đó tình huống khẩn cấp nên cũng không kịp mang theo cái gì. Đồ ăn đa phần cô đều bỏ trong ba lô, cứ như vậy tiện nghi cho Bạch Tuyên Âm.
Giờ thì hay rồi, không chỉ không có gì để ăn, có khi còn bị nhốt c.h.ế.t ở đây. Nghĩ đến đám Zombie bị m.á.u của mình thu hút vẫn còn đứng cào cửa ở bên ngoài, Diệp Vãn Thanh liền cảm thấy nhức nhức cái đầu.
"Tìm thêm cơ hội, nói không chừng còn có biện pháp giải quyết khác." Cô cúi đầu lẩm bẩm, tự an ủi động viên bản thân.
Diệp Vãn Thanh khẽ cử động, không còn cảm thấy đau đớn như trước. Cô kinh ngạc nhìn vào vai mình, nơi con d.a.o vẫn còn cắm, m.á.u đã khô lại. Cô thử cử động tay, mọi thứ vẫn rất linh hoạt, hành động vô cùng tự nhiên.
Đây... đây là chuyện gì? Chẳng lẽ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-11-tinh-lai.html.]
A! Đúng rồi! Chắc chắn là vì dị năng của mình a!
Diệp Vãn Thanh đột nhiên nhớ ra. Dị năng giả có năng lực chữa trị kèm theo khả năng tự lành. Bất kể vết thương nặng cỡ nào, năng lực càng cao thời gian phục hồi càng nhanh, hiệu quả càng tốt.
Rõ ràng vết thương của cô đã tự lành. Diệp Vãn Thanh cuối cùng cũng nở nụ cười, cô ấy vậy mà lại quên mất điều này.
Đại nạn không c.h.ế.t tất có hậu phúc. Sau cơn mưa trời lại sáng, ông trời tuyệt đối sẽ không tuyệt đường ai.
Diệp Vãn Thanh rút d.a.o ra, tiện tay ném sang một bên. Vết thương tuy không còn đau, cũng không chảy m.á.u nữa, nhưng vẫn để lại một lỗ thủng to trông có chút dọa người.
Không biết nó có thể tự lành được không nữa, cô cũng không muốn bản thân để lại sẹo lớn như vậy.
Nhưng cô cũng không quá xoắn xuýt vấn đề này lâu. Dù sao thì giữ được mạng sống đã là tạ ơn trời đất rồi.
Cô chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc. Giờ đây, cô mới chú ý đến xung quanh. Vốn định xem môi trường xung quanh như thế nào, đáng tiếc khắp nơi đều là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy rõ năm ngón tay nữa là.
Cô đưa tay sờ về phía bên hông, tay chạm vào thứ gì đó lành lạnh. Cô vui mừng khôn xiết, may mắn con d.a.o găm cô mua vẫn còn. Bên cạnh còn có đèn pin nhỏ.
Vì lý do an toàn, d.a.o găm là vật bất khả ly thân của cô.
Cô vẫn luôn mang theo bên mình, vắt ở bên hông mà không bỏ vào balo. Còn đèn pin nhỏ là ngoài ý muốn. Ban đầu định nhét vào ngăn bí mật của ba lô, nhưng sau thấy nó nhỏ nhắn xinh xắn quá, lại còn có dây đeo nên cô cũng nhét vào bên hông luôn. Rảnh rỗi lại lấy ra nghịch.
Không ngờ, đồ trước kia Bạch Tuyên Âm đưa giờ lại có tác dụng. Diệp Vãn Thanh đột nhiên nhớ đến Bạch Tuyên Âm, không khỏi cười lạnh. Lòng người khó đoán a, đúng là trong tận thế, lòng người so với Zombie còn khó đối phó hơn nhiều.
Đèn pin tuy nhỏ nhưng ánh sáng vẫn đủ dùng. Sau khi bật, liền chiếu sáng một mảnh trong nhà kho. Diệp Vãn Thanh theo quán tính giơ tay che mắt, nơi ánh sáng chiếu tới đều đầy bụi cùng mạng nhện.
Hoàn cảnh nơi này thật là tệ. Cô nhịn không được thầm chê bai. Bất quá, hết cách, cô lại không thể không trốn ở chỗ này.
Cô tiến về phía trước, dưới chân không có vật gì ngoài bụi. Theo mỗi bước cô di chuyển, tựa như bụi trên trần rơi xuống người cô từng mảng từng mảng lớn.
Bụi quá nhiều, Diệp Vãn Thanh hít vào quá nhiều liền bị nghẹn, liên tục ho khan.
"Ưm."
Trong nhà kho yên tĩnh, một tiếng rên rỉ mơ hồ nhanh chóng làm Diệp Vãn Thanh chú ý tới. Bước chân cô dừng lại đột ngột.
"Ai?!" Cô hét lớn.
Không người đáp lại.
Cô giơ cao đèn pin, chiếu về hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông đang nửa ngồi nửa nằm dựa vào tường đập vào mi mắt cô.
Anh cúi thấp đầu, đôi tay vô lực buông thõng hai bên, quần áo dơ bẩn lộn xộn, trên người dính đầy vết máu, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Diệp Vãn Thanh giơ cao đèn pin, ánh sáng chiếu từ dưới lên trên, cuối cùng chiếu vào cằm của anh.
Màu da bình thường.
Đối phương là người, không phải Zombie!
Diệp Vãn Thanh nắm chặt thanh d.a.o găm, gan dạ bước lên. Trong nhà kho rộng lớn, tiếng thở dồn dập vang lên vô cùng rõ ràng.
"Này! Anh có sao không?" Cô tiến lại gần, cố gắng gọi khẽ một tiếng.
Người đàn ông không nhúc nhích, dường như đã tắt thở.