XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 19: CHUYỆN CÔ NÓI TÔI ĐỀU TIN
Cập nhật lúc: 2024-07-28 22:34:53
Lượt xem: 656
Sở Dao: "Lấy tinh hạch ra thì Zombie mới thực sự chết. Nếu không lấy ra, thì theo đẳng cấp... Chờ đã, Zombie có đẳng cấp, vậy thường thì sẽ chia thành mấy cấp?"
"Năm cấp, từ cấp S đến cấp D." Diệp Vãn Thanh chỉ vào tinh hạch trong tay Sở Dao.
"Đẳng cấp khác nhau thì màu sắc tinh hạch cũng khác nhau. Màu xanh lá là cấp D thấp nhất, hồi sinh sau một tháng. Nhưng cấp Zombie càng cao, thời gian hồi sinh càng ngắn."
Diệp Vãn Thanh càng nói càng lo lắng. Dù Zombie ở cấp độ nào, loài người vẫn luôn ở thế yếu.
“Đúng rồi! Còn tinh hạch này, anh lấy từ đâu ra?" Diệp Vãn Thanh đếm số tinh hạch trong tay anh, tổng cộng có bốn viên.
Hai người đi cùng nhau, từ khi Zombie cấp B chết, họ chưa gặp thêm Zombie nào khác, vậy tinh hạch này từ đâu ra?
Sở Dao thành thật trả lời: "Tôi nhặt được ở chỗ mấy t.h.i t.h.ể kia."
Ngón tay anh chỉ về phía các t.h.i t.h.ể lúc nãy, Diệp Vãn Thanh bị ám ảnh tâm lý nên cũng không dám nhìn lại.
Cô cố gắng không quay đầu, nhìn chằm chằm vào tinh hạch, rơi vào trầm tư.
Nếu không phải do g.i.ế.c Zombie mà có, vậy tinh hạch này từ đâu ra? Cũng không thể tự nhiên xuất hiện được!
Lẽ nào...
Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt lại.
Sở Dao thấy vẻ mặt cô có chút không đúng, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi nghi ngờ là do Zombie làm."
Cô lấy ra viên tinh hạch màu cam đã cất kỹ trước đó.
"Anh có nhận ra không? Con Zombie này khác hoàn toàn so với những con trước đó."
Quả thật, nó đặc biệt khó đối phó. Anh khẽ nheo mắt, ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua, hàn quang ở trong mắt chợt lóe lên.
"Con Zombie mà chúng ta g.i.ế.c chẳng qua chỉ là cấp B mà thôi, tinh hạch màu cam. Zombie cấp B có năng lực cao, sở hữu trí tuệ như trẻ em bảy tám tuổi, tôi nghi ngờ chính nó đã gây nên."
Diệp Vãn Thanh không chắc là Zombie đã làm. Dù sao, họ không g.i.ế.c Zombie, chỉ ngửi thấy mùi hôi thối rồi phát hiện tinh hạch này ở gần đó.
Chà, tiếc rằng tác giả viết chủ yếu về chuyện tình yêu của nam nữ chính, chi tiết về tận thế quá ít, chưa nói đến Zombie tiến hóa nhanh như thế nào.
"Thôi kệ đi, dù có do Zombie làm hay không thì người nhặt được tiện nghi vẫn là chúng ta. Không lỗ!"
Diệp Vãn Thanh vẫy tay, không muốn suy nghĩ thêm.
"Đúng rồi, chúng ta bị Zombie đuổi bắt được bao lâu rồi? Khoảng ba ngày không?"
"Cỡ đó." Sở Dao không hiểu cô chuyển chủ đề đột ngột nhưng vẫn trả lời thành thật.
"Anh có cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh gì không?"
"Sức mạnh? Sức mạnh gì?" Anh càng thêm nghi hoặc, đôi mắt viết đầy sự không hiểu.
Diệp Vãn Thanh nghe xong cũng bối rối theo: "Không thể nào, sao anh lại không có chứ?"
Không đúng! Chẳng lẽ thông tin kịch bản sai?
"Đến tột cùng là có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Diệp Vãn Thanh giải thích: "Người bị Zombie bắt sẽ có ba trường hợp, một là trở thành Zombie, hai là trở thành thức ăn của Zombie, ba là kích phát năng lực tiềm ẩn trong cơ thể hay còn gọi là dị năng."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-19-chuyen-co-noi-toi-deu-tin.html.]
"Kích phát dị năng chia làm hai loại, hấp thụ tinh hạch hoặc sau khi bị nhiễm, nếu sống qua ba ngày thì cơ thể sẽ sinh ra kháng thể, từ đó có được năng lực mới, mà anh là thuộc loại thứ ba."
Diệp Vãn Thanh nói xong, lại bổ sung thêm: "Đây là do lúc tôi trên đang đường chạy trốn thì nghe được mọi người truyền tai nhau như thế, cũng không biết chính xác hay không?"
"Chỉ cần là chuyện do cô nói, tôi đều tin."
Một câu đơn giản thôi nhưng lại như dòng suối mát chảy vào tim, Diệp Vãn Thanh ngẩn ngơ nhìn lên, đúng lúc anh cũng cúi đầu nhìn xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sở Dao là nam phụ, không chỉ có sức mạnh mà ngoại hình cũng rất xuất sắc, đôi mắt khi yên lặng nhìn người khác có thể hóa thành lưỡi d.a.o khiến kẻ thù sợ hãi, cũng có thể là ánh nắng ấm áp mùa đông, dịu dàng và tươi sáng.
Nhìn thẳng vào mắt người ta như vậy, cô cũng không dám nhìn lâu, Diệp Vãn Thanh nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Cô giả vờ ho khan mấy tiếng để giảm bớt không khí ngượng ngùng, cố gắng lờ đi cảm giác nóng rực trên mặt, "Quay lại chuyện chính. Nói gì thì anh cũng đã thuộc về loại tình huống thứ ba, hiện tại vẫn chưa có dị năng, có lẽ là do thể chất anh tương đối đặc thù."
Nghe vậy, Sở Dao nắm chặt tay, nhịn không được tự giễu: "Có lẽ không phải vì thể chất đặc thù đâu, mà là vì tôi vốn dĩ là đồ vô dụng."
Ánh mắt Diệp Vãn Thanh nhìn anh đầy kiên định.
"Không đâu, dù bây giờ anh không có dị năng nhưng không có nghĩa là sau này không có. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, hiểu không?"
Sở Dao không muốn cô thất vọng, phụ họa đáp: "Hi vọng là thế."
Nhân vật Sở Dao mà cô biết, cũng là nhân vật dưới ngòi bút của tác giả. Là một người tràn đầy hy vọng, có thể nói, tất cả những từ ngữ tốt đẹp trên đời dùng trên người anh đều không quá.
Thấy anh bộ dáng ủ rũ như thế, cô thật sự là nhìn không nổi nữa rồi, cô dùng lời nói mạnh mẽ hùng hồn như c.h.é.m đinh chặt sắt nói với anh:
"Sở Dao, tôi tin anh, anh cũng phải tin vào chính mình. Bất kể trước đây có chuyện gì xảy ra, nhưng xin anh hãy nghe tôi, những chuyện đó tuyệt không thể cản trở bước chân của anh."
"Khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần nỗ lực vượt qua, phía trước sẽ là ánh sáng."
"Tốt, tôi hiểu rồi." Sở Dao nhìn Diệp Vãn Thanh, trong mắt thoáng hiện lên một tia ảm đạm khó hiểu.
Nếu cô biết những gì anh đã trải qua quá khứ, biết anh đã từng là bộ dạng như thế nào, liệu cô có còn nói như vậy không? Lúc đó cô có lạnh lùng quay người rời đi không?
Không, anh tuyệt đối không cho phép cô rời đi. Anh đã từng cho cô cơ hội rời đi, và cô đã từ bỏ cơ hội đó.
Cô còn nói anh xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên thế giới này, sẵn sàng cùng anh sống c.h.ế.t đến giây phút cuối cùng. Đối với cuộc đời tối tăm của anh, những điều đó chính là ánh sáng, là sợi dây duy nhất cứu anh, làm sao anh có thể buông tay.
Diệp Vãn Thanh thấy anh im lặng rất lâu, còn tưởng anh vẫn đang khổ sở tự trách, cô vội vàng an ủi thêm:
"Mặc kệ anh có dị năng hay không, tôi vẫn sẽ luôn bảo vệ anh. Đừng nhìn tôi như vậy mà xem thường. Tôi cũng là dị năng giả đó, bảo vệ anh là chuyện nhỏ thôi! Vậy nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa nhé!."
"Không có suy nghĩ lung tung, tôi chỉ là muốn đem tinh hạch cho cô."
Nói rồi Sở Dao đưa tất cả tinh thạch vào tay cô,
"Tôi không có dị năng, không dùng được, cô hấp thụ được thì hấp thụ đi."
Diệp Vãn Thanh nhìn anh, rồi lại nhìn xuống tinh hạch, đấu tranh tư tưởng một chút.
"Thế nào? Không hợp lý sao?"
"Hợp lý thì hợp lý, nhưng tôi muốn để lại cho anh hơn."
Sở Dao bị cô làm cho ấm lòng: "Nhưng tôi không có dị năng, hiện tại không thể hấp thu."
"Về sau sẽ có thôi."
Sở Dao lại đẩy tinh thạch về phía cô: "Chuyện sau này để sau này tính."
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại, nhường nhịn lẫn nhau.