XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 32: NHÌN NHẦM?
Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:56:14
Lượt xem: 482
Diệp Vãn Thanh liếc nhìn Triệu Nham đang hơi kích động, nuốt câu nói đó vào bụng.
"Không có Zombie, chẳng phải càng tốt sao?"
"Không phải ý đó." Diệp Vãn Thanh nói:
"Không bàn đến chuyện tốt hay xấu! Chẳng lẽ anh không cảm thấy, trong thời đại như hiện nay, khắp nơi đều là Zombie. Đột nhiên nơi này lại không có ai, cũng không có con Zombie nào, mọi thứ đều cực kỳ yên tĩnh, anh không thấy sự việc càng lúc càng kỳ lạ sao?"
"Chúng ta phải nghĩ theo hướng tích cực là đúng, nhưng anh có nghĩ đến sự yên lặng trước cơn bão không? Nếu chúng ta vì sự yên tĩnh trước mắt mà lơ là cảnh giác, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
Anh ta nóng nảy phản bác: "Nhưng chúng ta không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của Zombie cả, cũng không thể chỉ vì phỏng đoán mà..."
Lâm Nghị đặt tay lên vai Triệu Nham đang muốn đứng dậy: "Đừng kích động, mọi người hãy nghe tôi nói."
Anh là người lớn tuổi nhất trong nhóm, tính tình trầm ổn, lời nói cũng có trọng lượng hơn.
"Diệp Vãn Thanh nói không sai, Triệu Nham cũng không sai. Nhưng thế giới bây giờ mọi người cũng thấy rồi đấy, thực tế vẫn là thực tế, không thể vì hiện tượng bề ngoài mà bỏ qua những gì đã xảy trước đây. Vậy nên chúng ta vẫn phải cẩn thận, không thể lơ là cảnh giác."
Nói xong, anh vỗ vai Triệu Nham: "Tôi biết cậu rất muốn trở về, nhưng ít nhất cũng phải quan sát một thời gian, bây giờ không có Zombie không có nghĩa là những nơi khác cũng không."
Lời này quả thật có mấy phần đạo lý. Sự nóng nảy trong đầu dần tan biến, Triệu Nham bắt đầu bình tĩnh lại: "Vậy chúng ta sẽ xem xét một thời gian rồi tính tiếp."
"Ừ." Anh gật đầu, "Hôm nay tôi phát hiện một máy phát điện, nhưng vì kích thước cùng trọng lượng quá lớn nên không thể mang đi được. Hay là ngày mai chúng ta đến đó xem thử, liệu có thể mang nó về không? Bây giờ không có điện thực sự rất khó chịu."
"Được. Vừa hay tôi cũng mới tìm được một chiếc xe tải nhỏ." Triệu Nham gật đầu, nói tiếp:
"Xe đang đỗ trước siêu thị, tôi chưa lái về, ngày mai chúng ta cùng đi."
Siêu thị? Lâm Nghị khẽ động lòng: "Thật là may mắn, ngày mai tiện thể tìm xem trong đó có đồ ăn gì không. Vãn Thanh, đến lúc đó chúng ta chia làm hai nhóm, tôi và Triệu Nham một đội đi lấy máy phát điện, cô và Sở Dao một đội đi xem siêu thị còn đồ ăn không."
Mọi người đều đồng ý, cuộc họp kết thúc tại đây.
Lâm Nghị có chút không yên tâm về em gái, gọi cô lại: "Bây giờ em gái tôi cũng đã khỏe hơn rồi, không cần Vãn Thanh phải chăm sóc nữa. Ngày mai, em sẽ một mình ở lại đây, không được chạy lung tung, biết không?"
"Em biết rồi, anh à, anh xem có lần nào em không nghe lời không?"
Lâm Thu nở nụ cười tinh nghịch, làm Lâm Nghị mềm lòng, không kìm được mà xoa đầu cô nàng, giọng nói cũng dịu dàng đi không ít: "Đúng, đúng, em gái của anh là giỏi nhất, cũng là nghe lời nhất."
Lâm Thu ôm chặt lấy anh, nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp này.
Cô nàng vẫn luôn rất thanh tỉnh, cô hiểu rõ, chỉ khi mình khỏe thì anh trai mới không phải phân tâm vì mình. Làm việc cũng không còn lo lắng. Tự biết sức lực mình đến đâu, thật sự bản thân cũng không giúp gì nhiều cho anh trai, việc duy nhất cô có thể làm là điều này.
Buổi tối, Diệp Vãn Thanh bị mất ngủ, cô trở mình liên tục, lại sợ làm phiền người bên cạnh đang ngủ say, cô đành ngồi dậy.
Đi qua phòng khách, cô thấy cửa phòng Sở Dao không đóng, chỉ khép hờ, một tia sáng yếu ớt từ bên trong hắt ra.
Bước chân cô dừng lại, ngập ngừng một lúc rồi gõ cửa phòng anh.
Bên trong không có động tĩnh gì, Diệp Vãn Thanh đẩy cửa, tò mò thò đầu vào.
Chiếc giường đặt lẻ loi ở giữa phòng, chăn gối được xếp gọn gàng, nhưng không có ai.
Anh đi đâu rồi?
Diệp Vãn Thanh đóng cửa, tìm kiếm khắp nơi mà không thấy bóng dáng anh đâu. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định cầm đèn đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra một bước, một luồng khí lạnh bất ngờ ập tới, Diệp Vãn Thanh theo phản xạ co rúm lại, hắt xì một cái.
Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cũng là tìm thấy ở phòng trên, may mà cô khá gầy nên mặc vừa. Tuy nhiên quần áo không nhiều, chỉ đủ để thay giặt, đối với Diệp Vãn Thanh mà nói thì thế là đủ rồi.
Cô ra khỏi phòng sách, trong phòng khách có một ngọn đèn dầu đang cháy. Sở Dao ngồi một bên, ánh nến lập lòe, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-32-nhin-nham.html.]
Diệp Vãn Thanh trấn tĩnh lại, bước tới: "Sao giờ này anh còn chưa ngủ?"
Sở Dao im lặng một lúc, thoát khỏi suy nghĩ m.ô.n.g lung của bản thân, anh kéo ghế bên cạnh ra, nói: "Không ngủ được, còn em?"
"Thật trùng hợp, em cũng vậy." Diệp Vãn Thanh cười đáp, giây tiếp theo lại hắt xì.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Cô: "..."
Sở Dao nhíu mày, cởi áo khoác của mình đắp lên người cô: "Sao không mặc thêm áo?"
"Không còn áo nữa."
Nghe vậy, anh nhíu mày chặt hơn: "Mặc tạm cái này đi, đừng để bị lạnh."
"Thế còn anh?" Diệp Vãn Thanh thấy anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm. Cô ngại ngùng không muốn nhận, vội vàng cởi ra: "Không cần đâu, anh mặc đi."
Anh nắm lấy tay Diệp Vãn Thanh, lắc đầu: "Mặc đi."
"...Ồ." Đã đến mức này rồi, cô cũng không tiện từ chối thêm.
Diệp Vãn Thanh kéo sát mép áo, che kín hơn một chút.
Không khí đột nhiên rơi vào im lặng.
Cả hai đều rất hiểu ý nhau, không ai nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Ánh đèn dầu lập lòe, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nổ lách tách, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt anh, tăng thêm vẻ dịu dàng.
"Vù."
Cửa sổ phòng khách không biết từ lúc nào mở ra, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi vào, Diệp Vãn Thanh run rẩy vì lạnh, vội chạy đến đóng cửa.
Rèm cửa bay tứ tung, vỗ vào mặt cô. Diệp Vãn Thanh nắm lấy một góc, tay còn lại kéo cửa.
Khi cửa đóng lại, bên ngoài dường như lóe lên hai điểm đỏ mờ ảo. Tay cô khựng lại, Diệp Vãn Thanh ngẩn ra, không khỏi dụi mắt vài lần, khi nhìn lại thì chẳng thấy gì cả, như thể những gì cô thấy chỉ là ảo giác.
Diệp Vãn Thanh nhìn kỹ một lúc, không thấy điều gì bất thường.
Chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm? Cô đóng cửa lại, nghĩ thầm trong đầu.
"Sao vậy?" Thấy cô có chút thất thần, Sở Dao lo lắng hỏi.
Cô lắc đầu: "Không có gì, chắc em nhìn nhầm thôi."
"Vậy ngủ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm." Nói xong, Sở Dao cầm lấy đèn dầu đi lên.
Diệp Vãn Thanh nhanh chóng đi theo, đáp: "Được."
Anh cầm đèn đi trước, thân hình vững chãi che đi phần lớn ánh sáng, bóng của anh phủ lên cô.
Diệp Vãn Thanh không khỏi ngước mắt nhìn chằm chằm vào lưng anh, ngẩn ngơ. Không hiểu sao, cô cảm thấy hôm nay anh có nhiều tâm sự, dù bề ngoài thể hiện không khác gì thường ngày.
Có phải vì chuyện hôm nay không?
Cô tăng tốc, đi ngang vai anh: "Về nội dung thảo luận tối nay, anh nghĩ sao?"
Nghe vậy, cơ thể anh khẽ run, mắt tối lại, anh suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Anh luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thế giới này có lẽ tệ hơn những gì chúng ta tưởng tượng, tệ hơn những gì chúng ta thấy. Những gì chúng ta thấy được có thể chỉ là một phần bề nổi của tảng băng chìm mà thôi!"
"Vì vậy phải cẩn thận, ngày mai chúng ta hành động cùng nhau, đừng tách ra quá xa. Nếu thực sự có chuyện, dù anh không có khả năng gì nhiều, nhưng anh nhất định sẽ hết sức bảo vệ em."
Anh ít khi bày tỏ tâm tư, Diệp Vãn Thanh biết anh là người nói được làm được, anh đã nói như thế thì chắc chắn anh sẽ làm như vậy. Trong mắt người ngoài, anh có vẻ lạnh lùng, khác biệt, nhưng thực ra con người anh lại tốt bụng hơn ai hết.