XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 4: DỊ NĂNG CHỮA TRỊ
Cập nhật lúc: 2024-07-05 22:48:25
Lượt xem: 1,062
Vốn dĩ lúc nãy cô có thể rời khỏi thành phố D, nhưng nghĩ đến những sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra trên đường cùng với việc bản thân lại là một nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt, Diệp Vãn Thanh cuối cùng quyết định quay trở lại nơi cô đang sống.
Dù sao thì c.h.ế.t trước hay c.h.ế.t sau gì cũng là chết, ở đâu cũng không an toàn. Ở bên nam nữ chính có lẽ sẽ an toàn đó, nhưng cô không biết nam nữ chính bây giờ đang ở đâu để chạy tới ôm đùi.
Chi bằng trở về nhà xem tình hình trước, dù sao cô cũng có thức ăn dự trữ, sống sót đến một hai tháng hẳn là không thành vấn đề đi.
Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng di chuyển, trong lòng có chút lo lắng bất an nhấn nút thang máy.
Khả năng hiện tại vẫn chưa đến giờ tan làm, nên khi cô vào tòa nhà liền không thấy bóng người nào hết.
Nhưng khi thang máy lên đến tầng ba thì lại đột ngột dừng lại.
Trong lòng cô trùng xuống, tim cô đập mạnh, hít thở căng thẳng, Diệp Vãn Thanh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang từ từ mở ra.
"Ách...... Ách......"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Một người đàn ông trung niên bụng phệ, đang ợ hơi bước vào. Trên tay cầm chai bia đã uống gần hết. Có vẻ nhận ra bên trong có người, ông ta dừng lại, nở một nụ cười hèn mọn với Diệp Vãn Thanh.
Cô nhíu mày, theo phản xạ lùi vào một góc.
Người đàn ông trung niên không thèm để ý. Anh ta vừa bước vào liền làm không gian trở nên chật chội hơn rất nhiều, mùi rượu nồng nặc từ người anh ta khiến Vãn Thanh phải cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn.
Cửa thang máy rất nhanh liền khép lại, bên trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ông ta dựa vào việc xung quanh bốn phía không có ai, lợi dụng men rượu liền tiến lên bắt chuyện: "Cô gái nhỏ, vừa tan làm à?"
Diệp Vãn Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay trong vô thức nắm chặt d.a.o hơn.
"Này con nhóc kia, tao đang hỏi mày đấy!"
Người đàn ông có hơi men trong người nên dễ nổi nóng, hỏi một câu thấy cô không phản ứng, anh ta tức giận đùng đùng, không nói hai lời liền trực tiếp ra tay.
Bàn tay nhơ nhớp đưa tới, Diệp Vãn Thanh môi mím không nói gì, ánh mắt băng lãnh nhìn vào cánh tay của anh ta.
Cô nhìn thấy trên đó có một vết thương dài, đang chảy ra chất lỏng màu xanh lục.
Diệp Vãn Thanh trừng to mắt, trong đầu vang lên chuông cảnh báo cấp 12.
"Được lắm, cái đồ không biết điều—"
Người đàn ông nghiến răng gằn từng chữ một, giây tiếp theo mắt anh ta chuyển thành màu đỏ, khuôn mặt vốn đã xấu xí này càng trở nên xấu xí hơn.
Anh ta há to miệng, lao vào cô như muốn cắn xé cô ra vậy.
May mắn là Diệp Vãn Thanh đã sớm chuẩn bị từ trước, không chút nương tay đá mạnh vào hạ bộ của anh ta.
Lợi dụng lúc anh ta phản ứng chậm chạp, cô né sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng giơ con d.a.o đ.â.m mạnh vào đầu anh, m.á.u phun ra tung tóe, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.
Lần thứ hai làm việc này so với lần đầu tiên đã thành thục hơn nhiều, Diệp Vãn Thanh kiềm chế đáy lòng bực bội bất an, mặt không thay đổi đem tinh hạch đào ra.
Cô trong lòng hiểu rõ, người đã biến thành Zombie không còn được tính là con người nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-4-di-nang-chua-tri.html.]
Anh đã không còn lý trí, không phải anh c.h.ế.t thì là mình chết, chỉ là rào cản trong lòng chưa thể nhanh như vậy liền vượt qua.
"Đinh!"
Thang máy đến nơi liền phát ra tiếng nhắc nhở. Cửa mở, Diệp Vãn Thanh từ từ bước ra.
Cô dừng lại một chút ở cửa ra vào, thang máy từ từ đóng lại, mang theo xác con Zombie đang nằm bên trong đi lên tầng tiếp theo.
Hàng xóm xung quanh cô cơ bản đều là nhân viên văn phòng. Ban ngày đều đi làm, không thấy người.
Sau khi ra khỏi thang máy, không khí thông thoáng hơn nhiều.
Diệp Vãn Thanh nhanh chóng trở về phòng mình, thuận tay đem cửa khóa trái lại. Một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi. Sau khi làm xong tất cả, dây thần kinh căng thẳng của cô cuối cùng cũng được giãn ra.
Cô thở dài một hơi, nằm xụi lơ trên ghế sofa.
Mệt c.h.ế.t cô rồi!
Không biết qua bao lâu, Diệp Vãn Thanh dần dần bình tĩnh lại. Cô lấy ra viên tinh hạch, chăm chú nhìn nửa ngày, cô muốn nghiên cứu thử xem tinh hạch này có chỗ nào khác người.
Cô rất rõ ràng, muốn sống sót trong tận thế nhất định phải có năng lực, phải có dị năng, phải trở thành dị năng giả thì mới có năng lực bảo vệ bản thân. Chỉ là trong nguyên tác không có mô tả chi tiết quá trình con người tiến hóa thành dị năng giả.
Vậy nên cô cũng không biết làm thế nào để hấp thụ tinh hạch.
Diệp Vãn Thanh nhíu mày, vô thức siết chặt viên tinh hạch trong tay. Cô không chú ý tới, các góc cạnh sắc nhọn của viên tinh hạch đã cắt vào lòng bàn tay cô, màu m.á.u đỏ thẫm chảy tràn ra ngoài.
Tinh hạch nhiễm một ít m.á.u của cô. Phía trên có ánh sáng tỏa ra, ngay lập tức sáng lên. Trong nháy mắt tan chảy thành một vũng nước đặc, nhanh chóng chảy đến vết thương trên tay cô. Sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lòng bàn tay cô đau đớn dữ dội, khi cô mở tay ra thì thấy tinh hạch đã biến mất, chỉ còn sót lại một ít vết m.á.u và vụn tinh hạch sáng lấp lánh.
Diệp Vãn Thanh sững sờ, sau đó phản ứng ngay lập tức. Cô vội vàng lấy ra một viên tinh hạch khác đặt trong lòng bàn tay, tinh hạch chạm vào m.á.u liền tỏa sáng rực rỡ, nhanh chóng hòa vào vết thương.
"Thì ra là thế!" Cô mừng rỡ, những cảm xúc tiêu cực, lo lắng và căng thẳng trước đó lập tức được quét sạch sành sanh.
Thời gian từng chút một trôi qua, lòng bàn tay cô bắt đầu nóng lên, một luồng nhiệt lan tỏa ra khắp cơ thể.
Tựa như có một sợi dây vô hình dẫn dắt luồng nhiệt này toả khắp cơ thể, mỗi nơi nó đi qua đều mang đến một cảm giác ấm áp. Phảng phất như các huyệt đạo trong cơ thể được đả thông toàn bộ, Diệp Vãn Thanh cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, hành động cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô mở tay ra, một quang cầu ánh sáng trong suốt từ từ xuất hiện. Nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện, thật ra quang cầu này mang theo lục sắc nhàn nhạt.
Bàn tay được quang cầu này bao phủ, xuất hiện những mầm cây giống như chồi non, không ngừng nhảy múa quanh miệng vết thương. Chẳng mấy chốc, vết thương trong lòng bàn tay đã hoàn toàn khép lại.
"Đây là... dị năng chữa trị?" Diệp Vãn Thanh khẽ giật mình, một cảm giác thất vọng đột nhiên dâng lên.
Đối với cô mà nói, trong tình hình hiện tại, năng lực cần thiết nhất cô cần là năng lực có thể bảo vệ bản thân không bị tập kích. Mà dị năng hệ chữa trị, nghe thôi cũng biết công dụng của nó rồi.
Ngoài việc chữa trị cho đồng đội thì cơ bản không khác gì người thường. Không những không thể tấn công mà thậm chí ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, chỉ có thể tìm kiếm đồng đội để cầu sự che chở, bảo vệ.
Diệp Vãn Thanh thở dài, cố gắng tự mình an ủi bản thân, đẩy lùi cảm giác thất vọng trong lòng.
Thôi thì có còn hơn không, dị năng cô mặc dù có chút vô dụng nhưng dù sao giờ cô vẫn có thể tính là một dị năng giả rồi. So với người thường chưa thức tỉnh dị năng thì vẫn tốt hơn nhiều!
Dù có thất vọng đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật dị năng của cô là dị năng hệ chữa trị. Đây là đời thực, cũng không phải là một ván game, có thể reset để chọn lại dị năng được. Cô phải học cách chấp nhận sự thật thôi! Cuộc sống vẫn phải duy trì, và cô vẫn phải tiếp tục sống sót trong thế giới tràn đầy nguy hiểm này!