Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ TRUYỆN MẠT THẾ - CHƯƠNG 46: HAI TÊN NGHÈO KIẾT XÁC

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:13:28
Lượt xem: 423

Rõ ràng, nhóm người kia vì muốn xóa bỏ dấu vết, không tiếc hủy diệt toàn bộ nơi này.

Triệu Sở Dao không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể anh nóng như lửa đốt, khiến anh hành động hết sức bất tiện.

Lúc này, Diệp Vãn Thanh vẫn còn bất tỉnh, anh không muốn thêm rắc rối, liền đưa cô trở về chỗ nhà cũ của ông mình.

Triệu Sở Dao nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bàn tay cô vô thức rơi xuống, chạm vào da anh.

Như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim, gây nên cơn rùng mình và ngứa ngáy, Triệu Sở Dao bỗng cảm thấy yên tĩnh, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm cô đến ngẩn ngơ.

Một nửa mái tóc che đi nửa khuôn mặt cô, Triệu Sở Dao vô thức vén tóc ra sau tai, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vãn Thanh.

Nói thật, Diệp Vãn Thanh không xấu, như bông sen trắng cô độc giữa dòng sông mùa hạ, điềm tĩnh và dễ chịu.

Cô hô hấp nhẹ nhàng, n.g.ự.c phập phồng, má ửng hồng nhẹ.

Như có gì đó phá kén mà ra, Triệu Sở Dao cúi người, từ từ tiến gần hơn.

Đến khi chạm vào đôi môi mềm mại, mang theo vị ngọt ngào mê người, anh không kìm được mà hôn sâu hơn, cảm giác nóng rực trong cơ thể ngày càng mạnh, không ngừng kêu gào.

Diệp Vãn Thanh tỉnh lại, đầu óc m.ô.n.g lung mơ màng, nhưng đôi môi ướt át nhanh chóng làm cô tỉnh táo.

Nhìn rõ người đang đè lên mình, cô mở to mắt, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng bị Triệu Sở Dao đè xuống giường, hôn càng sâu hơn.

Phản ứng của cơ thể khiến cô càng thêm xấu hổ, Diệp Vãn Thanh không nhịn được giãy dụa muốn thoát khỏi anh. Không ngờ hành động này lại khiến anh càng thêm kích thích, đôi mắt đỏ rực lấp lánh như sao.

"Ưm... anh làm gì vậy?"

Hai đôi môi gắn chặt, hơi thở hòa quyện, mờ ám lại kích động.

Anh không trả lời, hay tay đan vào mười ngón tay của cô.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Diệp Vãn Thanh vỗ nhẹ vào lưng anh, nhẹ giọng trấn an: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Anh đành phải thành thật nói với cô về tình hình hiện tại.

Nghe xong, Diệp Vãn Thanh nhíu mày: "Chắc anh cũng đoán được, bọn họ muốn kích thích chức năng Zombie trong cơ thể anh."

"Chúng ta không thể ở lại đây được nữa." Nghĩ vậy, cô cũng không còn bận tâm đến việc tìm đồng đội. Theo lời anh nói, không chừng Lâm Nghị và Lâm Thu đã rời đi trước.

"Nhưng chúng ta vẫn chờ thêm một ngày, xem họ có quay lại không. Nếu không quay lại thì ngày mai chúng ta đi."

Triệu Sở Dao gật đầu: "Được, tối nay anh sẽ gác đêm."

Cô gật đầu không từ chối.

Sau khi Triệu Sở Dao trở về phòng mình, anh khó khăn lắm mới chịu nổi cơn đau nơi ngực, ngọn lửa trong cơ thể vẫn chưa tắt, ngược lại ngày càng càng bùng lên dữ dội hơn.

Nóng rát kèm theo cảm giác đau nhói như kim châm, lăn lộn và gầm thét trong cơ thể anh.

Anh điều chỉnh hô hấp, cố gắng áp chế.

Ngày hôm sau, bọn họ đã chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy hai anh em Lâm Nghị Lâm Thu xuất hiện, không còn cách nào khác, hai người đành rời đi trước.

Triệu Sở Dao ra ngoài tìm một chiếc xe, trong xe có bản đồ định vị đã được cài sẵn. Anh nhớ ra nơi mà Diệp Vãn Thanh vẫn luôn mong muốn đến.

"Chúng ta đi đến thành phố A đi."

Bọn họ không có nhiều thức ăn, đồ trong cốp xe cũng không nhiều. Sau khi Diệp Vãn Thanh sửa sang lại từng món đồ xong, cô nói:

"Được rồi, xuất phát thôi."

Xe chạy về hướng thành phố A , nhưng không may, nửa đường xe đột nhiên không hoạt động.

Trời đã tối, hoạt động của đám Zombie ngày càng nhiều, hai người đành phải tạm dừng chuyến hành trình.

Triệu Sở Dao kiểm tra tình trạng xe, không quá nghiêm trọng, có lẽ xe chạy quá lâu nên bị hỏng hóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-phu-truyen-mat-the/chuong-46-hai-ten-ngheo-kiet-xac.html.]

"Tối nay chúng ta chỉ có thể cắm trại ở đây thôi."

Diệp Vãn Thanh xuống xe nhìn xung quanh, gần một tháng kể từ khi tận thế xảy ra, vì lâu ngày không có người, môi trường xung quanh dần trở nên đặc biệt hoang vắng.

Hơn nữa, khi đến một số nơi nhất định, thời tiết sẽ từ tuyết trắng chuyển sang nắng chói chang.

Mới ra ngoài vài phút, cô đã cảm thấy bị nắng thiêu đốt, cảm giác đau rát như bị lột da. May là trời sắp tối, ánh nắng không còn gay gắt nữa, nếu không với làn da mềm mịn của cô chắc chắn sẽ bị cháy nắng.

Nhưng ở trong xe cũng nóng, Diệp Vãn Thanh tìm một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hai người giải quyết xong bữa tối liền quay lại xe. Ban đầu cô đề nghị mình sẽ là người gác đêm nhưng Triệu Sở Dao kiên quyết không chịu, do không thể thuyết phục anh nên cô cũng đành thôi.

Ở nơi không có đèn, giơ tay không thấy được năm ngón, Diệp Vãn Thanh ngồi một lúc thì ngủ thiếp đi. Đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào.

Cô lập tức tỉnh dậy.

"Ầm ầm!" Cửa xe bị đập mạnh.

"Này!" Giọng nam thô kệch đầy khó chịu: "Ra ngoài!"

Diệp Vãn Thanh mở cửa sổ xe, thấy một nhóm người đang vây quanh xe mình, vẻ mặt hung tơn nhìn cô đầy ác ý.

Cô lén liếc một cái, thấy bọn họ đều có màu da của con người. Tâm trạng thả lỏng cảnh giác một chút. Cô nghi ngờ mở cửa xe.

"Ồ, là một em gái, trông thật xinh đẹp." Tên cầm đầu huýt sáo một cái, giọn nói đầy trêu ghẹo.

Diệp Vãn Thanh rất ghét thái độ nói năng tùy tiện thế này, sự ghét bỏ hiện rõ trên mặt cô.

Một đôi tay mạnh mẽ từ phía sau ôm chặt lấy cô, đưa vào vòng tay quen thuộc, cơ thể căng thẳng của cô đột nhiên thả lỏng.

Thấy còn có một người đàn ông, tên cầm đầu nhếch mép. Anh ta không thích cướp của người khác, nhưng không có nghĩa là không làm những chuyện khác.

"Này, các người không biết dừng ở đây phải nộp phí bảo kê sao?"

Diệp Vãn Thanh không hiểu hỏi: "Phí bảo kê gì?"

Thế giới giờ đây loạn lạc, văn minh đã bắt đầu lùi bước rồi ư? Đỗ xe còn bắt nạp phí bảo kê? Điều này làm cô nhớ đến câu thoại trong mấy tiểu thuyết cổ đại cô hay đọc: "Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua, lưu lại lộ phí".

"Hừ! Cô không biết quy củ sao? Tôi nói cho cô biết, đây là địa bàn của Chu lão đại, ai qua đây cũng đều phải nộp phí bảo kê, nếu không thì tất cả thức ăn trên xe sẽ bị tịch thu!"

Diệp Vãn Thanh hiểu ra, thì ra nhóm người này lợi dụng sự hỗn loạn của thế giới để làm giàu!

Thái độ cô lập tức thái độ thay dổi, lãnh đạm hơn: "Cần gì phải vậy? Tất cả chúng ta đều là con người. Đồng bào với nhau sao lại làm khó nhau làm gì? Huống chi lần này nếu mở cửa ra không phải là người mà là Zombie thì sao? Các anh cũng đi đòi phí bảo kê từ chúng sao?"

Tên cầm đầu rất khó chịu: "Nói nhảm gì thế? Đây là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi có quyền quyết định! Người đâu, lấy hết đồ của bọn chúng ra!"

Bọn họ cũng bất chấp chuyện cô có từ chối hay không, những người còn lại lập tức ùa lên, lục lọi và lấy đồ.

Đồ của Diệp Vãn Thanh và Triệu Sở Dao vốn không nhiều, những thứ bị lục ra cũng chẳng đáng bao nhiêu, điều này làm đám người kia rất bực mình.

"Phì, hóa ra là hai tên nghèo kiết xác!"

Tên cầm đầu nhổ nước bọt:

"Chẳng đủ để nhét kẽ răng, bắt bọn chúng về làm việc trả nợ."

"Tuân lệnh!"

Nói xong, Diệp Vãn Thanh cũng Triệu Sở Dao bị bọn chúng khống chế.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, định ra tay. Diệp Vãn Thanh thấy vậy, khẽ lắc đầu với anh, ra hiệu đừng hành động.

Trong tình huống không nguy hiểm đến tính mạng, cô thật sự không muốn làm tổn thương đến đồng bào.

Triệu Sở Dao hít một hơi, không hành động.

Hai người bị áp giải đến một căn cứ, xung quanh đầy hàng rào gai, có vẻ để ngăn chặn Zombie xâm nhập.

Loading...