Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-04-06 12:44:06
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi đám người kia rời đi, cánh cửa bị khóa chặt lại.
Bóng tối trong phòng phủ lên những vệt xiên vẹo của đống củi, Mạnh Hoan toàn thân cứng đờ, đứng đó đờ đẫn một lúc lâu, mãi đến khi cảm giác tách biệt khi mất kiểm soát cảm xúc dần rút đi, cậu mới lấy lại được tinh thần.
Sau khi cơn sóng gió lắng xuống, nỗi sợ hãi bị chôn vùi bỗng trào lên, cay xè nơi sống mũi. Đôi mắt Mạnh Hoan ửng đỏ, cậu trừng trừng nhìn ra cửa trong bóng tối, trông chẳng khác gì một đứa trẻ bị ấm ức đến tột cùng.
Cậu quay lại chỗ ngủ của mình, vùi đầu xuống, vô thức lẩm bẩm:
“Lệnh Bạc Chu…”
“Bao giờ ngài mới đến cứu ta?”
“Ta bị bắt nạt rồi… hu hu hu…”
Hu hu hu hu… thật muốn khóc to một trận, nhưng Mạnh Hoan chỉ lặng lẽ dụi đi khóe mắt ướt, bướng bỉnh mím môi.
Cậu rốt cuộc đã hiểu ra thế giới trong cuốn sách này có ý thức tự vận hành của nó.
Khi nguyên chủ trốn khỏi vương phủ, để tránh sự truy đuổi của thị vệ đã phải ẩn náu nơi hoang dã, ăn lông ở lỗ, sống cuộc sống khắc nghiệt chẳng khác gì những chương trình sinh tồn ngoài trời. Khi đó tác giả nói rằng, đoạn này nhằm thể hiện tính cách nhẫn nhịn và tàn nhẫn của nguyên chủ.
Con đường nguyên chủ từng đi qua, giờ cậu cũng phải nếm trải.
Được thôi… Mạnh Hoan chưa bao giờ chán ghét hai chữ "tàn nhẫn" đến thế.
Cậu ngồi trong đống rơm, chờ cho hơi thở bình tĩnh lại, m.á.u trong người cũng dần dịu xuống. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có một cái tên lặp đi lặp lại trong suy nghĩ - Lệnh Bạc Chu.
Không thể kiểm soát nổi, như thể cậu đang mắc bệnh, như thể cậu bị ma ám vậy.
Thế giới này, dường như chỉ còn ba chữ ấy là điều duy nhất cậu có thể mong chờ.
Ba chữ ấy, quả thực cũng có thể mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
Mạnh Hoan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khoảng trời vuông vức bên ngoài ô cửa sổ nhỏ.
Có thể nhìn thấy dải ngân hà, cũng có thể thấy mặt trăng.
Cậu quệt nhẹ khóe mắt, thầm mong rằng Lệnh Bạc Chu có thể xuất hiện ngay lúc này, đứng trước cửa sổ, dịu dàng gọi tên cậu.
…Hu hu hu, không nhịn được nữa rồi.
Mạnh Hoan không muốn khóc, nhưng vẫn vùi đầu vào cánh tay, nước mắt thấm ướt cả vạt áo.
Dù vậy, khi tinh thần và thể lực cạn kiệt đến cực hạn, cậu cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Chỉ là tư thế ngủ không tốt, khiến khớp xương đau nhức, khi tỉnh dậy, vai và đầu gối đều ê ẩm.
Bên ngoài vang lên tiếng xích sắt, cửa bị đẩy ra, An Thùy bước vào.
Hắn nhìn Mạnh Hoan đang ngồi trên đống rơm, nhướng mày: “Sao không ngủ trên giường?”
Hắn đặt chồng giấy cầm trong tay xuống bàn. Mạnh Hoan không lên tiếng, chỉ nhìn đống đồ trên bàn.
Có một phong thư, dường như là thư và mấy tờ giấy khác, còn có một hộp mực in dấu cùng một bình nước.
An Thùy nói: “Đây, công việc của ngươi, làm xong sẽ có bữa sáng cho ngươi.”
Quả thực Mạnh Hoan rất đói, cậu đứng dậy, bước đến bàn. Phong thư đã bị xé ra, một lá thư rơi ra ngoài, trên đó có đóng ấn triện.
“…”
Nhìn rõ ba chữ màu chu sa trên đó, cơ thể Mạnh Hoan như bị treo lên, sống lưng cứng đờ, ánh mắt dừng lại trên tờ thư, hồi lâu không nhúc nhích.
“Đây là loại giấy chuyên dùng để sao chép ấn triện, mỏng như cánh ve nhưng không thấm mực, tiện cho ngươi chồng lên dấu ấn trên thư mà sao lại,” giọng An Thùy nghe như đang nói với một tù nhân sắp chết, vô cùng cao ngạo: “Chờ khi ngươi sao chép thành thạo, hãy vẽ lại dấu ấn đó lên thư trắng. Đừng vội, ta đã mang cho ngươi rất nhiều giấy, chỉ cần vẽ được một bản giống nhất là được, hiểu chứ?”
Hắn định làm gì, nhìn qua là biết, rõ ràng là muốn làm giả con dấu, giả mạo lệnh của chủ nhân dấu ấn.
Mạnh Hoan nhẹ nhàng mím môi, ngước mắt liếc An Thùy một cái.
Hàng mày sắc nét của An Thùy ánh lên vẻ hung ác: “Sao hả?”
“…Không có gì.” Mạnh Hoan bày ra vẻ mặt "ngài bảo làm gì ta làm nấy", cầm lấy bút, rồi lại nhìn vào con dấu trên phong thư.
“Lệnh Bạc Chu.”
Ba chữ này vô cùng rõ ràng.
“…”
Vậy nên, An Thùy bắt cóc cậu chỉ để làm giả con dấu của Lệnh Bạc Chu?
Trên phong thư còn có dòng mở đầu viết “Thôi thừa tướng”, nếu An Thùy có thể lấy được lá thư Lệnh Bạc Chu gửi cho Thôi thừa tướng, chẳng phải chứng tỏ hắn có mối quan hệ không hề tầm thường với vị thừa tướng này sao?
Cầm bút trong tay, đầu óc Mạnh Hoan bỗng trở nên mơ hồ, như thể có ký ức nào đó sắp trỗi dậy, nhưng khi cậu lắc đầu, chúng lại như sương mù dày đặc, tan biến không dấu vết.
Haiz… Nếu biết trước sẽ xuyên vào sách, đáng lẽ lúc đọc phải ghi chép lại, rồi học thuộc thật kỹ mới phải!
“Người đâu!” An Thùy khoanh tay, lười nhác nói: “Kéo bàn của hắn đến chỗ cửa sổ có ánh nắng, tìm thêm một cái ghế cho hắn, rồi dùng xích khóa hắn lại bên cửa sổ, để hắn ngoan ngoãn mà sao chép, vẽ cả ngày hôm nay.”
“Rõ.” Người nhận lệnh bước tới.
Thấy rõ đó là gã say rượu thô lỗ hôm qua, Mạnh Hoan theo phản xạ cụp mắt xuống, âm trầm trừng hắn một cái.
An Thùy như có điều suy nghĩ: “Sao thế?”
Gã kia tỏ ra căng thẳng, lắc đầu nói: “Không có gì đâu ạ.”
Nhưng An Thùy nhìn ánh mắt chột dạ của hắn là hiểu ngay. Hắn xoay cổ tay, chiếc roi ngựa trong tay bật ra, vút mạnh một đường, quất thẳng vào mặt tên kia, để lại một vết thương sâu rớm máu.
Động tác quá nhanh, Mạnh Hoan giật nảy người, còn gã kia thì c.h.ế.t sững.
Hàng lông mày An Thùy cau lại, ánh mắt âm trầm đáng sợ: “Chỉ có đám binh sĩ người Hán mục ruỗng thối nát mới thấy mỹ nhân là lao vào như súc vật, thật mất mặt! Khi ta chưa cho phép động vào hắn, ngươi lấy tư cách gì dám tự tiện ra tay?!”
Hắn không tức giận vì con tin bị sỉ nhục, mà chỉ vì thuộc hạ dám qua mặt hắn.
“Hán binh đã xong đời rồi, quân lực lỏng lẻo, không chịu nổi một đòn. Còn ta, ta sẽ xây dựng một đội kỵ binh mạnh mẽ và có kỷ luật!” An Thùy nhấc chân, đá bay tên kia xuống đất. “Ngươi đã nhiều lần vi phạm quân quy, ngươi nghĩ ngươi còn xứng đáng theo ta? Hay là ngươi thực sự muốn chết?”
Hắn còn trẻ, nhưng cảm xúc lại chực chờ bùng nổ ở ranh giới của sự điên cuồng g.i.ế.c chóc, khiến người khác lạnh sống lưng, tim đập dồn dập.
Tên kia quỳ rạp xuống đất, có lẽ cũng bị những lời của hắn dọa cho hoảng sợ, mặt mũi tái mét.
An Thùy nhìn gã với vẻ chán ghét: “Đừng trách ta vô tình. Ta đã nói nhiều lần rồi, bất cứ kẻ nào gây phiền phức cho ta, cản trở đại nghiệp của Chu Lý Chân, ta đều sẽ g.i.ế.c không chừa một ai, bất kể tình xưa nghĩa cũ!”
Ánh mắt hắn quét sang Mạnh Hoan, lạnh lẽo như băng: “Ngươi cũng thế. Nếu không sao chép được con dấu này, thì cứ chờ mà làm thức ăn cho chó đi.”
Nói xong, hắn rời khỏi căn phòng chứa củi.
“…”
Căn phòng trở nên im lặng đến nghẹt thở.
Tộc nhân của hắn cho rằng hắn vô tình, còn Mạnh Hoan lại cảm thấy hắn có vấn đề gì đó.
Hận thù của hắn đối với người Hán quá sâu nặng. Một kẻ như vậy, nếu thực sự dẫn quân xâm nhập vào lãnh thổ Đại Tông, e rằng sẽ không coi người Hán là con người mà chỉ biết tàn sát, cạo đầu, biến đàn ông thành lương khô, phụ nữ thành dê hai chân, còn trẻ con thì nấu lên mà ăn.
Vậy nên, nếu cậu giúp hắn làm giả con dấu, liệu hắn có tha cho cậu không?
Chưa chắc.
Có lẽ, đến khi hắn đạt được thứ hắn muốn, một kẻ không còn giá trị lợi dụng như Mạnh Hoan sẽ bị hắn gạt bỏ như một vết bẩn dính trên giày, không chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-58.html.]
Người như vậy… Mạnh Hoan chớp mắt, bối rối.
Nguyên chủ đã theo hắn chạy trốn như thế nào?
Dã thú, thật sự có thể bị thuần hóa sao?
Mạnh Hoan không tìm được câu trả lời. Cậu cúi đầu, nhìn con dấu trên thư của Lệnh Bạc Chu. Bức thư này có lẽ không phải thư gần đây khi mắt hắn tái phát bệnh, mà là thư cũ do chính tay hắn viết. Chữ viết mạnh mẽ, từng nét bút sắc bén như đao, mỗi đường mực đều ẩn chứa sự kiên nghị và tinh tế.
“Hức…”
Giây trước, nét mặt Mạnh Hoan vẫn bình thường.
Giây sau, khi nhìn thấy chữ viết của hắn, ánh mắt cậu lập tức hoe đỏ, gương mặt lộ vẻ như sắp bật khóc.
Nỗi ấm ức trong lòng Mạnh Hoan đã tích tụ thành một khối cầu lớn, chỉ khi bị chạm vào những thứ liên quan đến Lệnh Bạc Chu mới có thể giải tỏa được một chút. Nhưng chỉ một chút đó thôi, cũng đủ để khiến cậu trở nên yếu đuối.
Thế nhưng… Mạnh Hoan chấm bút vào chu sa, chậm rãi vẽ lại từng nét tên của hắn. Sự yếu đuối bị bóc trần đó, dường như lại được tái tạo qua từng đường bút, trở nên cứng cỏi, mạnh mẽ, đầy đặn hơn.
Mẹ kiếp! Mạnh Hoan quyết định dùng đến bộ não mà cậu đã phong ấn suốt mười tám năm qua, bằng mọi giá phải thoát khỏi An Thùy.
Nhất định phải gặp Lệnh Bạc Chu để than thở một trận mới được.
Mạnh Hoan: Thật sự muốn khóc quá!!!
---
Bên trong đại lao phủ Kinh Triệu.
Nền đất ẩm ướt lẫn với bùn máu, mỗi lần được dội rửa sạch sẽ, chẳng bao lâu lại vấy m.á.u đầy rẫy. Khi cung nghênh vị khách quý này tiến vào, viên đội trưởng không khỏi nhắc nhở:
“Vương gia, cẩn thận dưới chân.”
“Vương gia, mặt đất bẩn.”
“Vương gia, xin nhấc cao chân, bước qua bậu cửa phía trước…”
Con đường trong lao ngục nha phủ vừa âm u vừa lạnh lẽo đã lấy đi mạng sống của vô số người, đến mức ngay cả trong những ngày hè nóng bức nhất, nơi này vẫn lạnh đến thấu xương.
Team Hạt Tiêu
Nhưng đi bên cạnh vị quyền cao chức trọng, sắc mặt âm trầm kia, viên đội trưởng cảm nhận được một cơn rét buốt còn gấp mười lần bình thường.
“Vương gia, phạm nhân đã được đưa ra ngoài, đang ở phía trước.”
Lệnh Bạc Chu dừng bước. Đôi mắt hắn bị băng vải trắng che lại, chỉ lộ ra sống mũi thẳng và đường nét môi sắc sảo. Khí chất không còn vẻ xanh xao bệnh tật như trước mà chất chứa một ngọn lửa u tối bị đè nén. Vào lúc này, chỉ cần ai đó thở sai nhịp, hắn cũng có thể nổi giận tung cước đá bay.
Mạnh Hoan đã mất tích tròn một ngày.
Trong suốt một ngày này, bọn họ đã tra xét toàn bộ khách nhân trong trà lâu hôm đó, điều tra chiếc kiệu mà Mạnh Hoan đã ngồi, từ đó loại trừ tất cả những người quen biết.
Nếu là để trả thù Lệnh Bạc Chu, vậy tại sao không g.i.ế.c ngay tại chỗ?
Nếu không đơn thuần chỉ là trả thù, vậy thì suốt một ngày qua, đối phương hẳn đã gửi yêu sách đến. Nhưng khi đã loại trừ hết những gì liên quan đến hắn, chỉ còn lại một khả năng duy nhất - Mạnh Hoan gần đây đã đắc tội với ai đó.
Và đáp án hiển nhiên chính là kẻ g.i.ế.c người mà cậu đã chỉ điểm. Đồng bọn của hắn vẫn chưa bị bắt hết, khả năng nhân lúc Mạnh Hoan rời khỏi nha phủ để bắt cóc cậu nhằm báo thù là rất cao.
Trong buồng giam, một chiếc đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng lờ mờ, dường như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.
Lệnh Bạc Chu cất giọng trầm thấp: “Các ngươi đến kinh thành làm gì? Đồng bọn đang ẩn náu ở đâu?”
A Nỗ Nhĩ đầu tóc bù xù, bả vai bị xích sắt khóa chặt, xương cốt nhô cao, im lặng không nói một lời.
Lệnh Bạc Chu giơ tay ra hiệu.
“Rắc!”
Hai ngón tay của A Nỗ Nhĩ bị c.h.é.m đứt, ném vào một nồi nước sôi sùng sục bên cạnh. Một tên Cẩm Y Vệ bóp chặt cằm hắn, ép hắn phải nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi trào, bên trong là từng phần cơ thể của chính hắn.
“Trước hết, để ta tự giới thiệu.” Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu trầm ổn, mang theo sức hút đặc biệt. “Bản vương là Nhiếp Chính Vương của Đại Tông. Chỉ cần ngươi khai ra mục đích đến kinh thành và nơi ẩn náu của đồng bọn, bản vương có thể tha mạng cho ngươi, thậm chí tấu trình lên Hoàng thượng để phong ngươi làm chỉ huy sứ một vệ sở nào đó ở Liêu Đông. Vinh hoa phú quý, xe ngựa, mỹ nhân, ngươi sẽ có tất cả.”
Hắn kéo dài giọng, dừng lại một lát, như thể không hề uy hiếp, nhưng lại khiến người nghe phải rùng mình.
“Tất nhiên, nếu ngươi không chịu nói, bản vương sẽ chặt từng khúc thịt của ngươi, nấu chín rồi bắt ngươi tự nuốt vào bụng.”
A Nỗ Nhĩ trừng mắt nhìn hắn, đôi con ngươi đỏ ngầu, dường như đang tiến hành một cuộc đối đầu vô hình. Nhưng Lệnh Bạc Chu mới là vị thần nắm giữ cán cân, dễ dàng và tàn nhẫn phá vỡ thế cân bằng:
“Lần thứ hai, mục đích đến kinh thành và nơi ẩn náu của đồng bọn.”
A Nỗ Nhĩ cắn chặt môi, m.á.u chảy tràn ra, ánh mắt đầy căm hận.
Không cho hắn cơ hội phản ứng, cũng không chờ hắn cầu xin.
Lũ người Hán này lúc nào cũng cao cao tại thượng khiến hắn căm ghét!
“Không chịu mở miệng?”
Lời vừa dứt, Cẩm Y Vệ kéo mạnh cánh tay phải của A Nỗ Nhĩ - chỗ vừa bị c.h.é.m đứt ngón tay - nhúng thẳng vào nồi nước sôi.
“AAAAAAAAAAA!!!!”
Da thịt bị nước sôi luộc chín, A Nỗ Nhĩ phát ra những tiếng thét thảm thiết đến rợn người.
Giữa âm thanh kêu gào thảm thiết ấy, Lệnh Bạc Chu mỉm cười ôn hòa:
“Tay trái của ngươi vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có thể uống rượu hưởng lạc. Bây giờ nói ra vẫn còn kịp.” Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười không rõ là ấm áp hay lạnh lẽo. “Cửa thành đã đóng chặt, lệnh truy nã đồng bọn của ngươi đã được phát khắp kinh thành. Chúng sớm muộn cũng bị bắt, chỉ là vấn đề thời gian. Ngươi nghĩ có đáng để lấy mạng mình và cả tương lai phú quý chỉ để đổi lấy vài ngày tàn cho bọn chúng không?”
Không khí tràn ngập mùi thịt chín.
Cẩm Y Vệ dùng kẹp gắp hai ngón tay đã chín ra khỏi nồi.
Lệnh Bạc Chu tiến thêm một, hai bước, hơi thở trầm thấp như ác quỷ dụ dỗ con người sa vào địa ngục:
“Bản vương có thể hứa với ngươi, tất cả những kẻ biết ngươi bán đứng đồng bọn sẽ chết, vậy nên, ngươi hoàn toàn trong sạch, không ai có thể trách cứ ngươi.”
A Nỗ Nhĩ ngẩng lên, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy dữ dội. Cơn đau đớn đã đẩy hắn đến bờ vực sụp đổ, nhưng hắn vẫn kiên định lắc đầu.
Những bộ tộc đã làm chư hầu cho Đại Tông suốt hơn hai trăm năm nay, lòng hận thù của chúng đối với Đại Tông sâu sắc đến mức không còn nhân tính.
Đây chính là lòng căm hận mà bộ tộc Chu Lý Chân đã truyền bá suốt bao năm qua. Chỉ có hận thù và sự hèn mọn mới có thể buộc chặt chúng lại như một sợi dây thừng, tuyệt đối không bao giờ phản bội.
Lệnh Bạc Chu nhắm mắt lại. Cẩm Y Vệ bên cạnh tiến lên, nhưng còn chưa kịp ra tay, A Nỗ Nhĩ đã đau đớn đến mức hoàn toàn ngất lịm.
Lao ngục lặng ngắt như tờ.
Lệnh Bạc Chu đứng trong buồng giam ẩm ướt, mùi m.á.u tanh nồng bám chặt trên người hắn. Ngón tay thon dài lướt qua vết m.á.u b.ắ.n lên cổ, cảm nhận hơi tanh nồng trong không khí, ánh mắt lạnh như băng, khẽ thở ra một hơi.
Nụ cười của hắn chông chênh giữa sự điên cuồng và mất kiểm soát, như thể đang tận hưởng khoái cảm trước một cuộc tàn sát:
“Thật sự căm ghét lũ dị tộc chưa từng đọc sách này.”
Nụ cười giả tạo đột ngột tắt ngấm.
“Hy vọng sau này, khi gia quyến của bọn chúng bị tàn sát…”
Giọng nói hắn run rẩy.
“…Ta sẽ không tuyệt vọng đến mức muốn cầu xin như ngày hôm nay.”