Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-04-06 12:48:45
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ phải rất lâu nữa, A Nỗ Nhĩ mới tỉnh lại, và từ hắn cũng chẳng thể tra ra thêm thông tin gì. Lệnh Bạc Chu rời khỏi nha môn phủ Kinh Triệu.

 

Manh mối lại bị cắt đứt. Hắn chỉ có thể dặn dò Trần An: “Dán cáo thị khắp thành, tiếp tục tìm kiếm. Ai cung cấp manh mối sẽ được trọng thưởng.”

 

Trong điều kiện hạn chế, chỉ có thể dùng cách mò kim đáy bể. Nhưng càng nhiều người tìm kiếm, khả năng tìm ra càng lớn. Thời gian gấp gáp, chỉ khi tìm được Mạnh Hoan, hắn mới có thể yên lòng.

 

Lệnh Bạc Chu ngồi lên xe ngựa trở về phủ, tựa vào gối nghỉ ngơi, nhắm mắt đầy mệt mỏi. Trần An xót xa lên tiếng: “Vương gia, Chu thái y đã chờ lâu rồi. Lần này trở về, dù có chuyện lớn cỡ nào, việc chữa trị mắt vẫn phải đặt lên hàng đầu.”

 

Lệnh Bạc Chu mím chặt môi: “Bản vương tự biết chừng mực.”

 

Vì Mạnh Hoan đột nhiên mất tích, hắn đã thức trắng cả đêm. Hắn ra hiệu cho Trần An yên lặng, tranh thủ chợp mắt một lát trên xe.

 

Ngón tay hắn đặt lên trán, bỗng dấy lên một cơn đau nhói lan từ đầu ngón tay ra toàn bộ não bộ. Cơn đau do mệt mỏi và căng thẳng đến cực hạn, lại có phần giống phong tà, khiến hắn phải day ấn đường, lông mày nhíu chặt.

 

“Vương gia?” Giọng Trần An đầy kinh hãi.

 

Dưới lớp vải trắng che mắt Lệnh Bạc Chu, lấm tấm vệt đỏ. Rõ ràng là m.á.u chảy ra từ mắt!

 

Giọng Trần An nghẹn lại: “Vương gia, vì vương phi, xin đừng cố quá nữa! Người phải giữ gìn sức khỏe! Thần chỉ sợ, nếu vương phi bình an trở về, vương gia lại ngã bệnh, khiến vương phi lo lắng.”

 

Trần An xưa nay vốn điềm tĩnh, nay lần đầu cảm thấy hoảng loạn. Với mức độ mất kiểm soát cảm xúc của Lệnh Bạc Chu hiện tại, nếu còn tiếp tục tự ép mình thế này, cơ thể hắn nhất định sẽ chịu không nổi.

 

Lệnh Bạc Chu nâng tay chạm vào lớp vải trắng trước mắt, đầu ngón tay chạm phải một chút ẩm ướt.

 

Hắn mím môi, chỉ nói: “Không sao.”

 

“Vương gia, xin hãy về nghỉ ngơi trước. Nếu có tin tức của vương phi, thần sẽ lập tức bẩm báo. Người từng nói với bọn thần rằng, gặp chuyện phải bình tĩnh, nếu tự loạn trận tuyến, chẳng phải chính là trúng kế đối phương hay sao?”

 

Lệnh Bạc Chu lắc đầu: “Tình huống không giống nhau. Hoan Hoan sống c.h.ế.t chưa rõ, bản vương có ngủ cũng không yên.”

 

Nói xong mấy câu, hắn nhắm mắt lại, một tay chống lấy mặt bên.

 

Xe ngựa dừng trước phủ, nghe thấy tiếng bẩm báo của Cẩm Y Vệ, Lệnh Bạc Chu vén rèm lên: “Có tin gì sao?”

 

“Khởi bẩm vương gia, không phải tin của vương phi, mà là về An Thùy – người vương gia từng lệnh cho chúng thần điều tra.”

 

Ngón tay trắng như ngọc của Lệnh Bạc Chu khựng lại, có vẻ thất vọng.

 

Trần An nói: “Để sau hẵng bẩm đi, vương gia cần nghỉ ngơi.”

 

Nhưng Lệnh Bạc Chu lại ngăn hắn, khép mắt nói: “Nói đi.”

 

Cẩm Y Vệ chắp tay: “Đại công tử nhà họ Thôi, Thôi Lãng quả thực có một bằng hữu tên An Thùy. Người này chính xác là người bộ tộc Chu Lý Chân, nhưng hắn không phải dân du mục bình thường, mà là nghĩa tử của tổng binh Liêu Đông – Mao Thành Xương.”

 

“Mao Thành Xương?” Lệnh Bạc Chu nhắc lại.

 

Đại Tông áp dụng chế độ vệ sở, binh hộ cha truyền con nối. Gia tộc Mao Thành Xương đời đời trấn giữ Liêu Đông, gánh vác nhiệm vụ bảo vệ biên giới Đại Tông. Thỉnh thoảng hắn mới hồi kinh chầu chỉ, nhưng nhờ vào quyền lực được tích lũy qua nhiều thế hệ, nơi biên cương xa xôi ấy chẳng khác gì một lãnh địa riêng của nhà họ Mao.

 

“Nghĩa tử của hắn đáng lẽ phải ở Liêu Đông? Sao lại xuất hiện trong Thôi phủ ở kinh thành?” Trần An đầy nghi hoặc, quay sang hỏi Lệnh Bạc Chu: “Hơn nữa, nếu người này là dị tộc, vì sao Mao Thành Xương lại nhận làm nghĩa tử?”

 

Trong đầu Lệnh Bạc Chu cũng xoay chuyển những câu hỏi đó.

 

Trời cao xanh thẳm, hắn bước xuống xe ngựa, đứng dưới ánh mặt trời. Cơ thể căng cứng và sự mệt mỏi khiến hắn kiệt quệ, đầu óc chợt choáng váng.

 

Một linh cảm kỳ lạ khiến hắn lảo đảo vài bước, đôi mắt cay xè, trong lồng n.g.ự.c dâng lên một cơn sóng dữ dội.

 

“Khụ khụ!”

 

Lệnh Bạc Chu che miệng, đột nhiên, từ kẽ môi rỉ ra vài sợi m.á.u đỏ tươi.

 

Sắc mặt Trần An tái mét: “Vương gia!”

 

Những người xung quanh ai nấy đều chấn động, vội vàng quỳ xuống.

 

Lệnh Bạc Chu đưa tay cản Trần An đỡ mình, cảm nhận đầu ngón tay lạnh lẽo dính đầy máu, đầu óc vẫn còn quay cuồng vì cơn choáng nhất thời.

 

Hắn khẽ khép mắt, m.á.u đọng trên môi, sắc môi càng thêm tái nhợt, giọng nói đứt quãng đến cực điểm: “Đại Tông… rốt cuộc còn muốn…”

 

Mấy chữ sau đó bị cắt ngang, không thốt ra được nữa.

 

Trần An nước mắt già nua suýt lăn xuống: “Vương gia, mau vào trong nghỉ ngơi! Người đâu, nhanh đi mời Chu thái y đến khám cho vương gia!”

Team Hạt Tiêu

 

Lệnh Bạc Chu được hắn dìu đi vào phủ. Đến cửa, hắn quay đầu dặn dò: “Theo dõi sát hành tung của An Thùy. Nếu hắn có liên quan đến đám người Chu Lý Chân gây án, bất kể có phải nghĩa tử của Mao Thành Xương hay không, cũng không cần hỏi ý Kiến các lão, lập tức áp giải vào Bắc Trấn Phủ Ty, dùng trọng hình tra khảo.”

 

“Tuân lệnh!”

 

Giọng đáp dõng dạc vang lên.

 

Kinh thành đột nhiên đổ mưa lớn. Liên tục hai, ba ngày, cơn mưa cuốn đi cái nóng oi bức, mang đến không khí mát mẻ hiếm hoi.

 

Mái ngói của căn nhà chứa củi đã vỡ mấy chỗ. Trời nắng thì không sao, nhưng khi mưa xuống, nước tí tách rơi qua những kẽ hở, đọng thành vũng trên nền đất, làm ướt giày vớ và gấu quần. Mạnh Hoan đành phải leo lên chiếc giường bẩn thỉu, ôm gối nhìn chằm chằm vũng nước trên sàn một cách vô định, thỉnh thoảng lại ngó ra ô cửa sổ nhỏ.

 

Mạnh Hoan đã bị bắt cóc bốn ngày rồi.

 

Không biết An Thùy đã giấu cậu ở đâu. Trong bốn ngày qua, ngoài mấy tiếng la hét của đám dị tộc, cậu không hề cảm nhận được sự hiện diện của một người nào khác.

 

Chỉ có An Thùy mỗi ngày đến kiểm tra xem cậu sao chép con dấu thế nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-the-tu-bo-tron-cua-nhiep-chinh-vuong/chuong-59.html.]

“Còn chưa xong?” Giọng An Thùy đã sắp mất kiên nhẫn.

 

Mạnh Hoan vội chỉ vào ấn chương của Lệnh Bạc Chu: “Ngươi xem, con dấu này rõ ràng đã bị búa gõ qua, để lại hoa văn vô cùng phức tạp. Hơn nữa, chữ khắc trên đó không phải thư pháp hành hay khải tiêu chuẩn mà là tiểu triện, nên độ tinh xảo của nét chữ cực kỳ cao. Đừng nói đến chuyện sao chép, ngay cả việc nhìn rõ nó cũng đã khó. Đại ca à, ngươi nghĩ xem, đây là tư ấn của Nhiếp Chính Vương Lệnh Bạc Chu đấy! Nếu chỉ một, hai ngày là có thể học được, vậy chẳng phải ai cũng có thể dễ dàng giả truyền mệnh lệnh của ngài ấy sao? Như thế thì cơ chế chống giả mạo quá kém rồi.”

 

Những lời này, Mạnh Hoan đã suy nghĩ kỹ càng mới nói ra.

 

An Thùy tuy nóng nảy nhưng không thể không thừa nhận cậu nói rất có lý.

 

Vậy nên mỗi lần sao chép, Mạnh Hoan đều cố gắng làm cho tổng thể giống hệt bản gốc, nhưng ở những chi tiết nhỏ lại cố ý tạo ra những sai sót không thể bỏ qua. Như vậy, An Thùy sẽ thấy cậu đang nỗ lực, nhưng cũng sẽ hiểu rằng độ khó quá cao, có muốn trách mắng cũng không thể.

 

Sau khi đánh lừa được An Thùy, Mạnh Hoan bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc hắn ta muốn giả truyền mệnh lệnh gì.

 

Trí nhớ không tốt lắm, cậu chỉ có thể lần mò từng chút một.

 

Khi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu cậu lại không tránh khỏi hồi tưởng về đêm trước khi bị bắt đi, khoảnh khắc cậu ở bên Lệnh Bạc Chu.

 

Hôm đó, khi nhìn thấy con dấu ấy, trong ký ức của cậu bỗng dấy lên một cảm giác quen thuộc khó tả.

 

Mạnh Hoan đang cố gắng xâu chuỗi và hồi tưởng lại nội dung của nguyên tác.

 

Tóm tắt cốt truyện chính của nguyên tác và tình huống cậu đang gặp phải bây giờ khá trùng khớp, tức là…【Bị bắt vào phủ】, 【Phát triển tuyến tình cảm】, 【Gặp cơ hội rời phủ】, 【Lệnh Bạc Chu bị mù】, 【Mạnh Hoan thành công rời phủ】.

 

Chỉ là, nguyên nhân thực sự giữa cậu và nguyên chủ lại khác biệt một trời một vực.

 

Mạnh Hoan cảm thấy sau khi xuyên vào sách, cậu đã biến quyển truyện này từ một câu chuyện ngược thành truyện ngọt theo khung chính của cốt truyện. Dù mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhưng thật ra trong nguyên tác, những phân đoạn ngọt ngào rất ít. Lúc đọc, cậu chỉ muốn xem một mối quan hệ yêu hận đan xen đầy căng thẳng.

 

Nhưng Mạnh Hoan vẫn nhớ, ngay trước khi nguyên chủ bỏ trốn khỏi vương phủ, giữa nguyên chủ thụ và nguyên chủ công vẫn có một khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi kéo dài một đến hai chương.

 

Lúc đó, bình luận tràn ngập tiếng hú hét, ai cũng nghĩ cuối cùng tình yêu đã đến.

 

Nhưng mà… thời điểm ấy, nguyên chủ công vừa mới tái phát bệnh về mắt và bị mù hoàn toàn. Độc giả khi đó đều đoán rằng, dù nguyên chủ thụ ngoài mặt lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng trong lòng chắc chắn đã động tình. Bởi vì khi nhìn thấy nguyên chủ công lần đầu tiên bị mù, y không còn buông lời chế giễu như trước nữa, mà ánh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên người hắn.

 

Nguyên chủ công vì không nhìn thấy nên có lần nguyên chủ thụ đã tự tay đút thuốc cho hắn.

 

Lại có lần khác, y lặng lẽ dời một chiếc ghế đang chắn đường hắn.

 

Lần nữa, y thậm chí còn vô thức vươn tay lau đi vết bẩn trên khóe môi nguyên chủ công!

 

Đây không phải là tình yêu thì là gì? Kiểu thụ kiêu ngạo đều thể hiện tình cảm theo cách này!

 

Lúc đó, CP này khiến độc giả cực kỳ phấn khích, ai cũng nghĩ cuối cùng hai người đã chịu mở lòng với nhau. Nhưng họ không biết rằng, họ tưởng mình đang ở tầng thứ năm, thực ra vẫn chỉ đứng ở tầng thứ nhất.

 

Những hành động vô thức đó của nguyên chủ thụ đều bị nguyên chủ công nhận ra. Hắn cũng có suy nghĩ giống như độc giả, cho rằng nguyên chủ thụ đã động lòng với mình. Trong cơn ảo tưởng về tình yêu, hắn cũng buông lỏng cảnh giác đối với y.

 

Sau đó, quyển sách này, giữa những tiếng hò reo “Ngọt quá! Ngọt quá! Ngọt c.h.ế.t mất!” bỗng đột ngột rẽ lái.

 

Nguyên chủ thụ âm thầm kết giao với An Thùy thông qua Lê Viên, lợi dụng chút thiện ý nhỏ nhoi của mình để khiến nguyên chủ công mở lòng và hạ hết phòng bị.

 

Sau đó… nguyên chủ thụ đã đánh cắp con dấu của nguyên chủ công.

 

Mạnh Hoan ngồi trên giường, đột nhiên ngẩng đầu.

 

Cậu nhớ ra rồi. Vì sao khi nhìn thấy con dấu ấy, cậu lại cảm thấy nó quen thuộc đến thế.

 

Lúc đọc truyện, cậu chỉ chăm chăm vào cảnh nguyên chủ thụ đút thuốc cho nguyên chủ công, hôn hít, thân mật. Còn khi thấy An Thùy xuất hiện, cậu biết ngay cốt truyện sắp có biến nên bực bội bỏ qua, chỉ nhấn đặt mua chương mà không thèm đọc kỹ.

 

Vì vậy, cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng nguyên chủ thụ đã từng lấy trộm con dấu của nguyên chủ công, nhưng không nhớ rõ lắm.

 

Còn con dấu đó rốt cuộc đã được đóng lên bức thư nào… Mạnh Hoan vò đầu, cảm giác rằng tất cả đều rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra cụ thể.

 

Nghĩ đến đây, cậu bất giác thở dài một tiếng.

 

Cho nên, điểm “cay đắng” của nguyên tác nằm ở chỗ, chỉ với vài hành động quan tâm hời hợt, nguyên chủ thụ đã hoàn toàn chiếm được lòng tin của nguyên chủ công, lừa lấy con dấu của hắn và đóng lên một bức thư gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của hắn.

 

Nguyên chủ công không chỉ bị phản bội về tình cảm, mà còn bị hủy hoại cả sự nghiệp.

 

Sau khi đóng dấu xong, nguyên chủ thụ còn cầm theo bức thư chạy mất. Tức là, hắn không chỉ mất vợ, mà còn bị mù, rồi vì quá vội vã truy đuổi mà ngã ngựa.

 

Mạnh Hoan chống đầu, khẽ khép mắt, khi nghĩ đến tình tiết này, tim cậu bỗng đập mạnh một nhịp.

 

Một cảm giác hoảng loạn dâng trào trong lòng.

 

…Lệnh Bạc Chu, liệu có vì đuổi theo cậu mà lại ngã ngựa không?

 

Mạnh Hoan không muốn nhìn thấy tình tiết này xảy ra.

 

Với nguyên tác, cậu không có ý kiến gì cả, nhưng khi nghĩ đến Lệnh Bạc Chu, lòng cậu lại chua xót.

 

Mạnh Hoan lại thở dài một hơi thật nặng, cố gắng nhớ lại nội dung bức thư đó.

 

“Loảng xoảng loảng xoảng.”

 

Tiếng xích sắt trước cửa vang lên, có người bước vào.

 

Người thứ nhất là An Thùy.

 

Người thứ hai… khi Mạnh Hoan ngẩng đầu lên, cậu đối diện ánh mắt của Thôi Lãng.

 

 

Loading...