Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1360

Cập nhật lúc: 2025-04-03 07:29:49
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Hòa lắc đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Nếu như vậy, tại sao cô ấy không đưa Ngốc Ngốc thẳng về cô nhi viện? Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ được nhận nuôi thôi mà?"

Yến Lâm trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Có thể là cô ấy sợ người khác chỉ trích. Việc nhận nuôi một đứa bé vốn là hành động xuất phát từ lòng tốt, nhưng giờ lại phải trả lại, liệu người xung quanh sẽ nghĩ sao?"

Kỷ Hòa gật đầu, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có điều gì đó bất thường: "Có lẽ vậy. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần theo dõi thêm. Nhưng tôi còn nghĩ tới một điều."

Yến Lâm ngẩng lên, tò mò: "Chuyện gì vậy?"

Kỷ Hòa nhìn quanh phòng, rồi thận trọng nói: "Lâm Du có thể đang mang thai."

"Cái gì?" Yến Lâm suýt nữa thì hô lên, nhưng may mắn kịp thời nín lại.

Kỷ Hòa chỉ bình tĩnh nói: "Tôi đoán cô ấy mang thai khoảng hai tháng, nhưng do chưa có dấu hiệu rõ ràng nên cô ấy có thể không nhận ra."

Yến Lâm ngập ngừng hỏi: "Cô ấy có biết không?"

Kỷ Hòa khẽ nhún vai, ánh mắt vẫn không rời Lâm Du: "Ai mà biết được."

...

Cùng lúc đó, trong phòng bếp, Lâm Du đứng trước tủ, nhận ra mình đã hết trà. Cô hơi bối rối vì lâu rồi không có khách, khiến cô quên mất việc mua thêm trà. Tuy nhiên, cô nhớ ra trên gác mái vẫn còn một vài túi trà chưa mở. Nghĩ vậy, Lâm Du quyết định lên lầu để lấy.

Khi bước lên cầu thang, cô nhận thấy đèn trên lối đi lên gác đã hỏng, mà cô lại bận rộn công việc nên chưa kịp gọi thợ sửa chữa. Lâm Du mở đèn điện thoại di động, chậm rãi bước lên.

Cả lối đi lên gác đều đầy bụi bặm, lâu ngày không có ai đi qua. Cô ho khan vài tiếng, cảm thấy ngứa họng. Lâm Du sờ bụng mình, lo lắng thầm nghĩ: "Chắc không sao đâu, chỉ cần tìm trà nhanh rồi xuống thôi."

Trên gác mái có rất nhiều đồ đạc cũ, nhưng Lâm Du vẫn nhanh chóng tìm thấy túi trà mình cần. Khi cô vừa định quay lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ lạ từ phía sau, như tiếng "rầm rầm rầm".

"Bộp..."

"Bộp..."

"Bộp..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1360.html.]

Tiếng động nặng nề và vang vọng, như thể có ai đó đang đập bóng. Lâm Du giật mình, lưng cô lạnh toát. Kể từ sau khi ly hôn với chồng cũ, trong căn biệt thự này chỉ còn lại cô và Ngốc Ngốc, mà hiện tại Ngốc Ngốc đang mất tích.

Vậy thì... ai đang đập bóng?

Toát mồ hôi lạnh, Lâm Du cẩn thận quay đầu lại nhìn. Phía sau cô là một lối đi dài đen ngòm, không thấy điểm cuối. Ở cuối hành lang có thứ gì đó, nhưng cô không dám bước tới nhìn. Lâm Du siết chặt điện thoại di động trong tay, nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ngay lúc đó, có thứ gì đó lăn về phía cô.

Lâm Du hoảng hốt hét lên một tiếng, suýt nữa thì nhảy lên vì sợ. Sau khi cố nén cơn hoảng loạn, cô quay lại nhìn thì nhận ra chỉ là một quả bóng da.

"Chỉ là cái này thôi sao?" Lâm Du thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhớ lại khi mới mua căn biệt thự này, còn rất nhiều đồ đạc cũ từ chủ trước chưa kịp dọn đi. Có lẽ quả bóng da này cũng nằm trong đống đồ đó, và khi có tác động, nó đã lăn ra ngoài.

Tuy nhiên, sự tò mò vẫn khiến Lâm Du muốn biết thứ gì đang ở cuối hành lang. Nhưng cô cũng không dại gì mà tiến lên đó ngay lập tức. Thay vào đó, cô giơ chân lên, nhẹ nhàng đá quả bóng da một cái.

Quả bóng da lại lăn về phía cô, nhưng lần này lại lăn trở lại, như thể bị kéo đi bởi một lực vô hình, rồi biến mất vào bóng tối.

Lâm Du nhìn chằm chằm vào quả bóng từ từ lăn vào bóng tối, và thầm nghĩ: "Không có gì đâu, có lẽ tôi đã nghĩ nhiều."

Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm túi trà trong tay và quyết định quay lại. Nhưng ngay khi cô vừa quay người, tiếng "bộp bộp bộp" lại vang lên lần nữa.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Quả bóng da lại lăn về phía chân cô.

"Không thể như vậy được!" Lâm Du hoang mang, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. "Rõ ràng tôi đã đá quả bóng đó đi rồi mà?"

Tiếng động cứ tiếp tục vang lên, và Lâm Du không thể chịu đựng nổi nữa. Cô vội vàng chạy xuống lầu, không dám ở lại gác mái một mình thêm phút nào. Trong một căn nhà kỳ quái như vậy, cô không thể ở lại nữa.

Vừa lúc đó, quả bóng da kia đột nhiên biến hình thành một khuôn mặt đứa trẻ, với nụ cười nham hiểm và đôi răng nhọn hoắt.

"A!!!" Lâm Du hét lên, lùi lại sau, sợ hãi đến mức chân tay run rẩy.

Trong lúc hoảng loạn, cô bước hụt, ngã nhào xuống cầu thang. Lưng và bụng cô đập mạnh vào từng bậc cầu thang. Cô không kịp quan tâm đến vết thương của mình mà chỉ vội vàng đưa tay xuống ôm bụng, như thể lo sợ đứa bé trong bụng sẽ bị thương.

"Xin đừng có chuyện gì xảy ra với đứa bé này... Đừng!"

Loading...