Tô Hiểu sững người trong chốc lát, sau đó lập tức hiểu ngay hàm ý trong lời nói của Kỷ Hoà.
Phải rồi.
Hiện tại, trên thế giới này đang tồn tại hai người tên Tô Tranh.
Mặc dù cô không thể tận mắt nhìn thấy Tô Tranh đến từ tương lai, nhưng vẫn có thể gặp được Tô Tranh ở thời điểm hiện tại.
"…Cảm ơn cô, Kỷ Hoà. Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh trai tôi ngay…" Viền mắt Tô Hiểu đỏ hoe, ánh nhìn như ngấn nước.
Dù đã là người trưởng thành từ lâu, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện giận dỗi với anh trai, cô lại giống như một đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nhún nhường.
Chính vì cả hai không ai chịu bước tới trước, nên họ đã bỏ lỡ nhau suốt một thời gian dài.
Nhưng từ giờ, mọi thứ sẽ khác.
Vẫn còn kịp.
Khi nhìn thấy tài khoản của Tô Hiểu chuyển sang trạng thái offline, Kỷ Hoà khẽ mỉm cười, lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Ban đầu cô cứ nghĩ đây là một bộ phim kinh dị, ai ngờ lại là một câu chuyện chữa lành.
Được chứng kiến cảnh hai anh em hiểu và tha thứ cho nhau, trong lòng cô cũng thấy vui lây.
Ngay lúc ấy, một tin nhắn khác bất ngờ xuất hiện, thu hút sự chú ý của Kỷ Hoà.
Liên tiếp ba dấu chấm than vang lên trong thông báo—chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết người gửi đang vô cùng bất an.
"Cô… cô Kỷ Hoà! Tôi nghi ngờ bên cạnh mình có người g.i.ế.c người!!!"
Lòng hiếu kỳ của Kỷ Hoà lập tức bị khơi dậy.
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Cô nhanh chóng gõ trả lời trong khung chat.
Người xin quẻ lần này tên là Diêm Lập.
Diêm Lập kể rằng trong lúc đang dọn dẹp nhà cửa, cậu vô tình phát hiện một chiếc hộp cũ kĩ, phủ đầy bụi trong một góc tối tăm của căn nhà.
Ban đầu, cậu còn cảm thấy phấn khởi. Cậu nghĩ có khi đây là một món đồ cổ hay kho báu mà tổ tiên để lại—nếu đúng như vậy thì chẳng phải sắp phát tài rồi sao?
Thế nhưng, khi vừa mở hộp ra, Diêm Lập hét lên một tiếng thất thanh.
Bên trong chiếc hộp là… một ngón tay người bị chặt đứt!
Do đã để lâu năm, ngón tay ấy đen sạm lại, lớp da nhăn nheo co rúm, thậm chí còn lộ cả phần xương trắng ở đầu. Một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên, quẩn quanh cả căn phòng. Trên ngón tay vẫn còn vương lại vết m.á.u khô loang lổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1388.html.]
Cảnh tượng đó khiến Diêm Lập sợ đến tái mặt.
Đây là ngón tay của ai? Vì sao lại nằm trong chiếc hộp này?
Chẳng lẽ… là phần t.h.i t.h.ể bị chặt ra từ một vụ án mạng nào đó?
Trí tưởng tượng của Diêm Lập bắt đầu hoạt động mạnh mẽ. Cậu không khỏi nghĩ liệu có phải trong nhà từng ẩn náu một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt, thích thu thập tàn tích t.h.i t.h.ể như một thú vui bệnh hoạn?
Hoặc cũng có thể… chính người thân trong nhà cậu là hung thủ?
Quá kinh khủng!
Nhưng vấn đề là… cậu không biết nghi ngờ ai.
Hay đúng hơn, số người đáng nghi lại quá nhiều.
Căn nhà mà Diêm Lập đang ở chính là nhà Tổ—một nơi đã có nhiều thế hệ sinh sống. Trong nhà còn lưu lại không ít đồ vật từ thời ông bà, cha chú để lại. Với số lượng người từng qua lại nơi này, cậu thật sự không thể xác định ai mới là chủ nhân thực sự của chiếc hộp kinh hoàng ấy.
Kỷ Hoà trầm ngâm trong chốc lát, rồi bắt đầu tính toán theo cách của riêng mình.
Một lúc sau, cô nói:
“Bố của cậu… có phải từng có một người em trai không? Chiếc hộp đó, chính là của chú hai cậu.”
Diêm Lập sững sờ:
“Chú hai tôi á? Chẳng lẽ… chú ấy là một kẻ g.i.ế.c người biến thái, sau đó tự giấu ngón tay nạn nhân vào trong hộp rồi trốn đi? Tôi thấy lạ rồi! Lâu lắm không nghe ai nhắc đến chú ấy nữa, hóa ra là bỏ trốn thật sao?!”
Kỷ Hoà nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không phải đâu. Ngón tay trong hộp… là của chính chú hai cậu.”
Diêm Lập trợn tròn mắt:
“Hả? Là ngón tay của chú hai tôi á?!”
Vừa nghe Kỷ Hoà nói xong, cậu bỗng nhớ lại một chuyện đã bị quên lãng từ lâu.
Cậu chợt tỉnh ngộ:
“Tôi nghĩ… tôi biết chuyện gì rồi.”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Cô nói đúng, chú hai tôi đúng là em trai của bố tôi. Bố tôi mất từ khi tôi còn nhỏ xíu, nhà chỉ còn tôi và mẹ là dòng chính. Hai mẹ con sống ở nhà Tổ, còn chú hai cũng hay ghé qua chơi.”
“Hồi trẻ, chú làm công nhân trong một nhà máy. Có lần trong lúc làm việc, tay chú không may bị cuốn vào máy. Nghe nói lúc đó m.á.u văng tung tóe khắp nơi, ai chứng kiến cũng hãi hùng. Người ta phải vội đưa chú tới bệnh viện ngay lập tức. Nhưng bác sĩ nói… muốn nối lại ngón tay thì phải đủ điều kiện rất khắt khe, và chi phí thì… đúng là một con số không tưởng.”