Xung quanh cơ thể Tiểu Hàn, nước bắt đầu xoáy lại thành những vòng tròn nhỏ. Một bàn tay lạnh buốt từ dưới nước chợt túm chặt lấy mắt cá chân của cậu bé.
Tiểu Hàn giật mình, hoảng hốt, lập tức dùng hết sức đá mạnh chân, cố gắng vùng ra khỏi cái nắm chặt như gọng kìm ấy. Nhưng bàn tay ấy lại như đã biết trước ý định của cậu, càng ghì chặt hơn, khiến cậu không thể nào thoát ra được.
“Cứu! Cứu mạng với!” Tiểu Hàn hét lên trong hoảng loạn.
Lúc này, cậu bé cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó ở dưới mặt nước, thứ gì đó vô cùng đáng sợ đang nắm giữ mình.
Cậu bé muốn cầu cứu đám bạn của mình, nhưng họ đều ở quá xa, không thể nghe thấy tiếng hét hay những động tĩnh xung quanh cậu. Đám trẻ chỉ nhìn thấy Tiểu Hàn đang vùng vẫy trong nước, xung quanh có bọt nước b.ắ.n lên tung tóe, nhưng không ai hiểu rằng có chuyện gì đang xảy ra.
Một đứa trong nhóm lên tiếng: “Này, Tiểu Hàn đang làm gì vậy, hay là nó gặp chuyện gì rồi?”
Đứa khác cười lớn: “Ha ha, nó thì có thể gặp chuyện gì chứ? Trước đây có mấy lần nó còn bơi xa hơn thế này, lần này có gì đâu. Tao nghĩ chắc nó chỉ trêu bọn mình thôi.”
“Cũng đúng nhỉ. Mà thôi, chuyện này cũng tuỳ vào khả năng mỗi người, tao chịu thua, bơi không lại nó đâu.” Một đứa khác cười thêm.
“Đúng vậy, tao cũng không đùa nữa.” Một vài đứa trẻ bắt đầu bàn luận xong và quyết định bỏ cuộc. Chúng bơi ngược lại về phía bờ, đồng thời gọi to:
“Tiểu Hàn, bọn tao lên bờ trước đây, mày cũng mau bơi về đi!”
“Tiểu Hàn ơi, mày không định về à?”
“Hay là nó vẫn chơi vui quá nên không muốn ra thôi?”
“Chắc là thế. Thôi, chúng ta lên bờ trước chờ nó đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1398.html.]
Bọn trẻ không hề nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Bọn chúng vui vẻ bơi lên bờ, vừa nói vừa cười, không biết rằng Tiểu Hàn lúc này đang vật lộn dưới nước, giãy giụa trong đau đớn, cố gắng thoát khỏi cái bàn tay lạnh ngắt đang giữ c.h.ặ.t c.h.â.n mình.
Sức lực của cái bàn tay ấy quá mạnh, dù Tiểu Hàn có vùng vẫy đến đâu cũng không thể thoát ra được. Nước sông lạnh buốt tràn vào phổi, khiến cậu sặc đến nghẹt thở, nhưng càng cố gắng thì cậu lại càng cảm thấy kiệt sức.
Cuối cùng, cậu bé không còn sức để chiến đấu nữa, chỉ có thể bất lực từ từ chìm xuống đáy sông. Một chuỗi bọt khí nhỏ nổi lên trên mặt nước, và chỉ trong vài giây, mặt nước lại trở lại im lặng, không có gì khác biệt so với lúc đầu.
…
Còn về đám trẻ trên bờ, sau khi lên bờ và chờ đợi một lúc mà không thấy Tiểu Hàn xuất hiện, chúng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Sao Tiểu Hàn vẫn chưa quay lại nhỉ? Có khi nào nó đã đi về trước rồi không?” Một đứa hỏi.
“Không thể đâu, chẳng phải mỗi lần bơi xong bọn mình đều hẹn gặp nhau ở đây sao? Hơn nữa, trước khi thi đấu, chúng ta đã thỏa thuận ai thắng sẽ được đãi bữa mà, tao không tin Tiểu Hàn lại bỏ bữa ăn này được.” Một đứa khác đáp lại.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Đúng vậy, Tiểu Hàn mà bỏ bữa ăn này thì không phải là nó rồi.” Một đứa nữa nói thêm.
“Vậy... đừng nói là Tiểu Hàn gặp chuyện gì rồi chứ?” Một đứa bỗng nhớ lại hình ảnh Tiểu Hàn vùng vẫy trong nước, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi. “Trông nó lúc đó như sắp bị đuối nước đến nơi rồi…”
“Không thể nào...” Một đứa khác lên tiếng yếu ớt: “Tiểu Hàn là một cao thủ bơi lội mà, sao có thể c.h.ế.t đuối được?”
Tuy vậy, trong lòng mỗi đứa trẻ đều dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ.
“Hay là cứ đợi thêm một chút nữa xem sao.” Một đứa nói, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
Nhưng dù bọn chúng chờ đợi thế nào, thời gian cứ trôi qua, mặt trời dần lặn xuống phía tây, và Tiểu Hàn vẫn không hề xuất hiện.
Khi bóng tối dần buông xuống, bọn trẻ bắt đầu hoảng sợ thật sự. Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với Tiểu Hàn, và điều tồi tệ nhất có thể là chuyện đó đã xảy ra trên dòng sông…