Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1408

Cập nhật lúc: 2025-04-06 17:42:32
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Hòa quay sang Diêm Lập, chậm rãi nói:

“Cậu ném ngón tay này xuống sông đi.”

Diêm Lập trợn mắt, ngạc nhiên:

“Hả? Ném xuống sông luôn á? Nhỡ rơi mất thì sao?”

Kỷ Hòa đáp chắc nịch:

“Không mất được đâu, cậu cứ ném đi.”

Dù còn hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng Diêm Lập cũng cúi xuống, lấy từ trong rương ra ngón tay đã bị chặt đứt kia… rồi ném thẳng xuống sông!

Cậu nghĩ thứ nhỏ như vậy chắc sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt nước một lúc, ai ngờ vừa chạm nước, ngón tay ấy đã chìm nghỉm, biến mất không để lại dấu vết nào.

Diêm Lập sững sờ nhìn vào mặt nước, lẩm bẩm:

“Giờ… tiếp theo phải làm gì nữa?”

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Kỷ Hòa khẽ mỉm cười:

“Thì gọi chú hai của cậu về nhà thôi.”

“Gọi… gọi chú về?” – Diêm Lập tròn mắt, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nữa.

Nhưng rồi cậu cũng từ từ quỳ xuống bên mép thuyền, nhẹ nhàng vươn tay ra phía dòng sông lạnh lẽo.

Giọng cậu run run:

“Chú hai ơi… Vương Ma Tử từng nói, ông ấy gặp mấy t.h.i t.h.ể có thể nghe được tiếng người… Vậy… chú nghe thấy cháu nói chứ?”

“Cháu không đến hại chú đâu… cháu chỉ muốn đưa chú về nhà thôi…”

Gió lùa qua, nước sông vẫn lạnh ngắt. Diêm Lập nói tiếp, giọng nghèn nghẹn:

“Ngâm mình ở đây suốt thời gian dài như vậy… chắc chú lạnh lắm… Chú đã nằm lặng lẽ nơi đất khách quê người, không người thân bên cạnh… nhất định là chú cũng muốn trở về nhà, đúng không?”

“Không sao đâu, giờ thì chú có thể về rồi…”

Ngay sau khi Diêm Lập nói xong, mặt nước đang phẳng lặng bỗng chốc gợn sóng.

Rồi một điều kỳ lạ xảy ra — cậu cảm thấy tay mình không còn do mình điều khiển nữa…

Một lực vô hình khiến tay cậu thò xuống nước, và trong giây lát, một bàn tay lạnh buốt như băng nắm lấy tay cậu!

“Cái… cái gì vậy trời?!”

Diêm Lập giật nảy mình, cả người run lên bần bật.

“Lẽ nào… là ma? Là quỷ thật sao?” – cậu hốt hoảng, gần như nghẹt thở.

Nhưng Kỷ Hòa nghiêng người, ghé sát tai Diêm Lập, nhẹ giọng nói:

“Kéo lên đi.”

“...Hả? Kéo lên á?”

Sau thoáng ngập ngừng, Diêm Lập chợt hiểu ra.

Đúng rồi, là kéo chú hai lên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1408.html.]

Cậu lập tức dùng toàn bộ sức lực, đôi tay run rẩy nhưng vẫn dốc hết sức kéo. Cứ tưởng sẽ nặng lắm, nhưng kỳ lạ thay – t.h.i t.h.ể kia lại nhẹ nhàng lạ thường, dễ dàng được nâng lên và đặt gọn trên mạn thuyền.

Diêm Lập tròn mắt nhìn chú hai.

Mặc dù rõ ràng người đã c.h.ế.t từ nhiều năm trước, thế nhưng t.h.i t.h.ể lại vô cùng nguyên vẹn, da dẻ không một vết thương, chẳng khác nào đang ngủ say — chỉ có dấu nước quanh người là nhắc nhở đây không phải một người sống.

Vương Ma Tử đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình.

Ông vuốt cằm, lắc đầu cảm thán:

“Thật là hiếm có! Dáng vẻ này… đáng sợ thật đấy! Oán khí của chú hai cậu chắc là sâu đậm lắm!”

Diêm Lập siết chặt nắm tay, thấp giọng:

“Nếu tôi mà là chú ấy… chắc cũng như vậy thôi.”

Bị người anh em mà mình hết lòng tin tưởng phản bội, người mà mình từng coi là tri kỷ… Nếu là bất kỳ ai, họ cũng sẽ mang theo oán hận mà chết.

Vương Ma Tử khẽ rùng mình, vội nói:

“Thôi thôi, nhìn mãi cũng lạnh sống lưng. Mau cho ông ấy vào bao tải đi, tôi không dám nhìn thêm nữa đâu…”

Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của chú hai đã được tìm thấy.

Diêm Lập quyết định đưa chú ấy về quê nhà, hỏa táng và an táng cẩn thận, để chú được yên nghỉ.

Có điều lạ lùng…

Trước đó ngón tay của chú từng bị chặt đứt, nhưng t.h.i t.h.ể lúc này lại hoàn chỉnh, không mất một mảnh nào.

Ngón tay ấy, sau tất cả, vẫn trở về đúng vị trí của nó — như chưa từng rời đi.

Vài ngày sau, sau khi mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, Diêm Lập ngỏ ý muốn đưa Kỷ Hòa về thành phố bằng xe của mình.

Nhưng nghĩ đến việc Diêm Lập đã mệt mỏi suốt quãng đường vừa rồi, Kỷ Hòa lắc đầu từ chối:

“Không cần đâu, cậu nghỉ ngơi đi, tôi tự bắt xe về được mà.”

Về đến nhà, cô lập tức chui ngay vào phòng, bật điều hòa, duỗi người ra giường với vẻ mặt thỏa mãn.

“Cuối tháng tám vẫn nóng ghê…” – cô vừa lầm bầm vừa mở laptop kiểm tra email công việc.

Lạ thật… Xán Tinh vẫn chưa giao thêm việc gì cho cô.

“Chuyện gì vậy trời? Gần đây Kiều Lê đâu có kiểu rảnh rỗi thế này đâu…” – cô nhíu mày, hơi ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ lại, cũng tốt.

Cô bổ đôi quả dưa hấu, vừa ăn vừa mở bộ phim truyền hình “Hồng Trang” làm nhạc nền, lười biếng lướt điện thoại trên giường.

“Vẫn là thời hiện đại dễ chịu thật!” – Kỷ Hòa cười khẽ. Ở thế giới trước, làm gì có điều hòa, điện thoại hay mấy món ăn ngon lành thế này.

Sau thời gian ở thôn Lạc Hoa, cô cảm thấy như bị tách biệt khỏi thế giới ngoài kia. Để cập nhật tình hình, Kỷ Hòa lướt ngay vào mục đề cử hot trên Weibo.

Và chỉ trong vài phút, mắt cô trợn tròn:

“Mới vài ngày không vào mạng mà tụi bạn mình… sống dữ dội vậy sao?!”

An Nhiễm thì đang tham gia một show thực tế nổi tiếng.

Thịnh Diệp thì vừa đi dự lễ trao giải.

Còn Giang Tinh Luật… thì dính phốt lớn!

Loading...