Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1427

Cập nhật lúc: 2025-04-08 08:52:39
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"A..."

Nhận ra Thai Tư Tư đột nhiên giận dữ, Mã Điềm cũng giật mình, ngơ ngác hỏi:

"Tớ... tớ có làm gì đâu? Tớ không hề động vào búp bê của cậu."

Con búp bê đó gần như là vật bất ly thân của Thai Tư Tư. Mã Điềm biết rõ điều ấy. Làm sao cô có thể rảnh rỗi đến mức nghịch vào món đồ quan trọng như thế được?

"Nhưng mà... không thấy nó đâu cả." Giọng Thai Tư Tư càng lúc càng run, sắc mặt trắng bệch, giống như sắp khóc òa lên đến nơi.

Mã Điềm luống cuống đứng dậy, cố trấn an:

"Có khi nào cậu vô ý để nó đâu rồi quên mất không? Con búp bê ấy... không phải loại đắt tiền gì, chắc không ai trộm đâu."

Thai Tư Tư ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ hoe trừng thẳng vào Mã Điềm. Rõ ràng, cô đã bị câu “không đáng tiền” chạm đến nỗi đau sâu nhất.

"Chẳng lẽ chỉ vì nó không đáng tiền nên các cậu cho rằng nó không quan trọng à?" – Giọng cô nghẹn ngào – "Từ nhỏ đến lớn tớ không có bạn, không có ai bên cạnh, cũng không có đồ chơi. Chỉ có con búp bê đó luôn ở cạnh tớ… Nó giống như người thân duy nhất của tớ vậy."

"Con búp bê ấy không làm hại ai cả, nó chỉ ngồi yên một chỗ thôi... Vậy mà các cậu lúc nào cũng muốn nó biến mất là sao?"

Nghe thế, Mã Điềm cũng bắt đầu thấy bực.

"Thật ra cậu đang trút giận lên tớ, đúng không? Tớ đã nói rồi, tớ không hề động vào nó! Có thể Ngụy Tử Nghiên từng muốn vứt nó đi, nhưng không phải tớ!"

Cô dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục, giọng bắt đầu cao lên:

"Chính Ngụy Tử Nghiên từng bảo với tớ rất nhiều lần là con búp bê của cậu trông rất... quỷ dị! Cô ta nói từng thấy mắt búp bê di chuyển vào ban đêm! Biết đâu... biết đâu mấy chuyện c.h.ế.t chóc gần đây ở trường cũng do con búp bê đó gây ra đấy!"

"Đồ nói dối! Cậu nói dối!" – Thai Tư Tư hét lên, giọng gần như vỡ òa.

"Chẳng phải cậu thân với Ngụy Tử Nghiên lắm sao? Có phải cậu đang muốn trả thù cho cô ta nên mới giấu búp bê của tớ không? Trả lại cho tớ đi!"

"Khùng quá rồi đấy! Tớ nói bao nhiêu lần là tớ không đụng vào con búp bê đó mà!" – Mã Điềm cũng không kìm được hét lên.

Cuộc cãi vã càng lúc càng lớn, đến mức những phòng bên cạnh cũng nghe thấy và bắt đầu đổ ra xem.

Tiếng cãi nhau, tiếng khóc của Thai Tư Tư vang vọng khắp cả tầng lầu. Cả ký túc xá bắt đầu xôn xao.

Ở dưới lầu, Thường Gia Ngôn ngẩng đầu lắng nghe, những từ như “búp bê của tớ”, “trả lại”, “vứt đi”... lọt vào tai anh rõ mồn một.

Anh khẽ thở dài. Diễn biến sự việc hoàn toàn giống như Kỷ Hòa đã dự đoán.

Cùng thời điểm đó.

Kỷ Hòa chặn đường Hoắc Ương ngay giữa hành lang vắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1427.html.]

Hoắc Ương hất cằm, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết: "Có chuyện gì?"

"Nếu chị đến để điều tra mấy chuyện kỳ quặc trong trường thì chắc chị nhầm người rồi." – Giọng Hoắc Ương không hề có chút cảm xúc – "Em chỉ là sinh viên bình thường, chẳng biết gì hết."

Kỷ Hòa mỉm cười nhàn nhạt, thái độ vẫn điềm tĩnh:

"Đừng vội hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi."

"Nói gì cơ?"

"Tôi nghe nói cô là học sinh ngoại trú, không ở lại ký túc xá vào buổi tối."

"Đúng thế thì sao?" – Hoắc Ương nhíu mày – "Nhà em gần trường, không ở lại ký túc xá thì có gì lạ? Hay em không được quyền đó?"

Dù vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng khí chất trên người Hoắc Ương lại khiến người khác cảm thấy xa cách đến lạnh người. Trái ngược hẳn với Kỷ Hòa – người phụ nữ dù im lặng cũng toát lên sự dịu dàng. Trẻ con gặp Kỷ Hòa thì cười khúc khích, còn gặp Hoắc Ương chắc chắn sẽ òa khóc.

Kỷ Hòa cười nhẹ, như thể vừa nắm được điều gì đó:

"Vậy để tôi đoán nhé — thật ra, cô chính là con búp bê đó."

Ánh mắt Hoắc Ương lập tức thay đổi.

Kỷ Hòa chậm rãi tiếp lời:

"Cô biết Thai Tư Tư và Ngụy Tử Nghiên quan hệ không tốt, lại thường không về phòng ký túc, nên mới dám biến thành người vào ban ngày. Còn ban đêm, cô phải biến lại thành búp bê, ngồi trên giường của cô ấy, để không bị phát hiện."

"Chẳng phải tôi nói đúng sao?"

Cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Ương, ánh mắt bình thản nhưng lại đ.â.m thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm trí người đối diện.

Biểu cảm trên gương mặt Hoắc Ương thoáng chốc tan vỡ.

"Em... em không hiểu chị đang nói gì cả."

"Thế cô có nghe thấy không?" – Kỷ Hòa lắng tai, ánh mắt hướng về phía ký túc xá – "Dường như Thai Tư Tư đang khóc gọi cô đấy. Nếu cô ấy trở về mà không thấy búp bê của mình đâu nữa... cô nghĩ cô ấy sẽ ra sao?"

Hoắc Ương lặng người.

Là búp bê được sinh ra từ cảm xúc và mong ước của Thai Tư Tư, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của chủ nhân mình.

Và lúc này, cảm xúc ấy... rõ ràng là đau lòng đến tột độ.

Hoắc Ương nghiến răng: "Chị đã làm gì Tư Tư rồi?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Kỷ Hòa bình thản đáp: "Không phải tôi... là cô đấy. Nếu cô ấy phát hiện 'búp bê của mình' đã biến mất... Cô nghĩ cô ấy sẽ chịu đựng nổi không?"

Nghe vậy, Hoắc Ương trừng mắt nhìn Kỷ Hòa. Rồi không nói một lời nào nữa, cô ta lập tức quay đầu, lao thẳng về phía ký túc xá.

Loading...