Tần Dực Nhiên vừa nghe dì quản lý ký túc xá nói vậy thì như bị sét đánh ngang tai.
"Tất nhiên là có người đang sử dụng rồi," dì quản lý nói bằng giọng đương nhiên, "cái thằng đó chỉ ngủ ở cái giường đó thôi, có phải là c.h.ế.t ở trên đó đâu mà không dùng được chứ? Không lẽ để phí ra à? Tụi con là sinh viên đại học, tin vào khoa học cơ mà, chẳng lẽ cảm thấy xui xẻo hả?"
Tần Dực Nhiên lập tức căng thẳng: "Dì ơi, vậy chiếc giường mà anh ta từng ngủ là cái nào ạ?"
Dì quản lý hơi khựng lại một chút, hình như không ngờ cậu lại hỏi kỹ đến vậy. Nhưng thấy cậu tha thiết quá, bà đành cố nhớ lại.
"Dì nhớ mang máng là… phòng 317, giường số 2."
Tần Dực Nhiên c.h.ế.t đứng.
Đó chính là chiếc giường cậu đang ngủ!
Lòng cậu bỗng lạnh buốt. Mọi chuyện như đã được sắp đặt từ trước — cậu là em trai của Tần Dực Quân, hai người giống nhau như đúc, cùng thi đậu vào ngôi trường này, lại ở ngay căn phòng, nằm đúng chiếc giường của người anh đã chết.
Tần Dực Nhiên cố xua đi cảm giác rờn rợn, lắc đầu mấy cái rồi hít một hơi sâu, tiếp tục hỏi: "Dì ơi, thật ra ngoài chuyện của Tần Dực Quân, trường mình còn từng có sinh viên nào khác mất không ạ?"
Trong đầu cậu hiện lên cái tên Úc Liễu Tư.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô ấy quen với Tần Dực Quân từ thời đại học, nếu Tần Dực Quân chết, cô ấy chắc chắn cũng liên quan.
Dì quản lý cau mày, vẻ mặt cảnh giác: "Này, cái thằng nhóc này, con hỏi mấy chuyện này làm gì vậy? Trường có quy định giữ kín mấy chuyện như thế, nếu dì nói lung tung rồi bị phát hiện thì mất việc như chơi!"
Tần Dực Nhiên cười tít mắt, đổi giọng ngọt ngào: "Chị ơi~ em năn nỉ đó, chị kể em nghe một chút thôi mà~"
Cậu vừa đẹp trai lại còn kêu một tiếng "chị" nghe ngọt như rót mật vào tai, dì quản lý tuy gần sáu mươi nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, tim mềm nhũn ra.
"Ờ thì... c.h.ế.t thì chắc chắn là từng có. Hầu như trường nào cũng từng có sinh viên gặp chuyện không may. Dì làm ở đây bao năm rồi, nghe được không ít chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1460.html.]
Tần Dực Nhiên vội vàng hỏi tiếp: "Vậy trong số đó có ai tên là Úc Liễu Tư không ạ?"
Dì lắc đầu: "Tên này dì chưa nghe bao giờ, có thể là không. Nhưng mà nếu con nói là xảy ra vào khoảng thời gian Tần Dực Quân gặp tai nạn... thì dì cũng nhớ mang máng một chuyện."
"Chuyện gì vậy ạ?"
Dì nhíu mày, cố lục lọi ký ức: "Dì nhớ có một cô gái... hình như nhảy lầu tự tử. Nghe nói là vì bị người ta đồn đãi lung tung, bị trầm cảm rồi nghĩ quẩn. Nhưng cụ thể thế nào thì dì không rõ lắm đâu."
"Con bé đó c.h.ế.t ở đâu vậy ạ?"
"Trên gác chuông. Nó nhảy từ trên đó xuống. Sau vụ đó, tầng trên của gác chuông bị bỏ hoang, chẳng ai dám lên nữa. Nghe đâu tối om, âm u, cứ như có gì đó không sạch sẽ."
Gác chuông? Tần Dực Nhiên lập tức nhớ ra nơi đó — tòa nhà cao nhất trường, mỗi khi đến giờ lại ngân vang tiếng chuông trầm lắng.
Cậu nghĩ, mình phải đến đó một chuyến.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, ánh mắt cậu bất chợt lướt qua một bóng người quen thuộc. Cô gái mặc váy đỏ, mái tóc dài, đứng lặng lẽ ven đường — là Úc Liễu Tư.
Nếu là trước kia, chắc chắn cậu sẽ vui vẻ vẫy tay chào cô.
Nhưng giờ đây…
Nghĩ đến việc cô là một hồn ma, sống nhờ ký ức và chấp niệm, toàn thân Tần Dực Nhiên liền nổi da gà.
Đáng sợ hơn nữa là, cô vẫn luôn nhận nhầm cậu là Tần Dực Quân. Nếu một ngày cô nhớ ra mọi chuyện, bùng nổ oán khí thì sao? Nếu cô muốn g.i.ế.c cậu để trả thù?
Không dám nghĩ thêm nữa, Tần Dực Nhiên cúi gằm mặt, giả vờ không nhìn thấy gì, rồi co giò chạy thẳng một mạch.
Úc Liễu Tư đứng giữa dòng người, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần trong ánh chiều tà...