Tần Dực Nhiên sững người khi nghe hết những gì Joey vừa kể. Cậu lặng thinh một lúc lâu, rồi mới như bừng tỉnh:
"…"
Trong lòng kinh hãi đến cực độ.
Hóa ra, anh trai mình lại là một người tồi tệ đến như vậy sao?!
Cậu thở dài, cảm thấy số mình thật xui xẻo, bởi gương mặt lại giống Tần Dực Quân như khuôn đúc. Cậu lập tức muốn phủi sạch mọi quan hệ m.á.u mủ với người anh trai không ra gì kia.
"Thì ra Úc Liễu Tư cũng là một cô gái đáng thương... Em cũng thấy anh ta thật sự quá đáng chết! Nếu cô ấy muốn g.i.ế.c để trả thù, em cũng hoàn toàn hiểu được."
Kỷ Hòa ở bên cạnh điềm đạm nhắc nhở:
"Tiếc là hiện tại Úc Liễu Tư đang nhầm tưởng cậu là Tần Dực Quân. Cô ấy muốn giết, cũng là g.i.ế.c cậu."
Tần Dực Nhiên c.h.ế.t lặng.
"…Phải ha."
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Vì sao chỉ có cậu nhìn thấy linh hồn của Úc Liễu Tư, còn Joey thì không?
Kỷ Hòa giải thích:
"Bởi vì chấp niệm lớn nhất của Úc Liễu Tư chính là Tần Dực Quân. Người khiến cô ấy c.h.ế.t oan, không phải là Joey, mà là Tần Dực Quân."
Tần Dực Nhiên và Tần Dực Quân có gương mặt giống nhau như hai giọt nước, vậy nên Úc Liễu Tư mới luôn chăm chăm vào cậu.
Tần Dực Nhiên nghe xong, chỉ muốn vã mồ hôi lạnh.
"Bây giờ đi phẫu thuật thẩm mỹ còn kịp không…?"
Joey bỗng kinh ngạc nhìn sang:
"Em là em ruột của Tần Dực Quân sao?!"
Cô thật không ngờ. Ban đầu chỉ nghĩ hai người trùng tên, khuôn mặt thì có nét quen quen, nhưng vì đã quá lâu nên cô cũng chẳng nhớ rõ Tần Dực Quân trông thế nào. Nếu không lục lại mấy bức ảnh cũ, e là chẳng thể xác nhận nổi. Mãi đến lúc nghe Tần Dực Nhiên xác nhận, cô mới hiểu vì sao cậu lại giống như vậy.
"Đúng vậy... Nếu không thì em cũng không giống anh ta đến thế đâu."
Tần Dực Nhiên tưởng tượng ra mức độ căm hận của Úc Liễu Tư với Tần Dực Quân, liền rùng mình. Cậu cảm giác đầu mình như đang lắc lư sắp rớt khỏi cổ.
Lập tức, cậu cầm điện thoại lên, vội hỏi Kỷ Hòa:
"Vậy rốt cuộc phải làm gì thì cô ấy mới chịu đầu thai?"
Chỉ cần Úc Liễu Tư còn quanh quẩn bên cạnh, cậu cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể "mất mạng".
Kỷ Hòa suy nghĩ một chút, rồi nói:
"Cô ấy không hề hay biết đã mười chín năm trôi qua. Trong lòng cô ấy, đây vẫn chỉ là lần đầu tiên được sống, lần đầu tiên yêu một người. Tôi nghĩ rằng, điều cô ấy thật sự mong muốn…"
"…là người mình yêu không phải là kẻ xấu tệ bạc, mà là một chàng trai tốt bụng, biết trân trọng tình cảm. Cô ấy muốn viết nên một câu chuyện tình yêu bình thường, trong sáng với người đó, được sống vui vẻ tiếp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1464.html.]
Joey đứng bên cạnh, lắng nghe mà vành mắt cũng đỏ hoe. Tuy không hiểu rõ toàn bộ câu chuyện giữa Kỷ Hòa và Tần Dực Nhiên, nhưng là bạn bè, cô cảm nhận được rằng Kỷ Hòa nói đều là sự thật.
Úc Liễu Tư, cô gái ấy… chỉ vừa mới biết yêu, chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn bên người mình thích.
Nhưng đáng tiếc là…
Joey lặng lẽ vuốt nhẹ cánh hoa từng tặng cho Úc Liễu Tư, khe khẽ thở dài.
Kỷ Hòa nhìn sang Tần Dực Nhiên, nói tiếp:
"Nếu cô ấy đã nhận nhầm cậu là Tần Dực Quân, thì chi bằng… đừng trốn tránh nữa. Hãy thử đóng vai anh ta một lần đi. Dù sao cô ấy vốn dĩ cũng thích cậu, chứ không phải thật sự muốn hại cậu đâu."
"Cô ấy muốn làm gì, cậu hãy cùng làm với cô ấy. Mơ ước còn dang dở, thì hãy sóng vai với cô ấy hoàn thành nốt đi."
Tần Dực Nhiên nghe mà da đầu tê dại:
"Hả? Thật sự… thật sự phải làm vậy sao?"
Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:
"Chính vì chấp niệm không buông được, cô ấy mới trở thành địa phược linh, mãi không thể siêu thoát. Khi nào tâm nguyện của cô ấy được hoàn thành, cô ấy sẽ tự mình rời khỏi thế giới này, đến địa phủ để đầu thai."
Tần Dực Nhiên vẫn còn lưỡng lự, nhưng lúc này, bình luận trực tiếp trên livestream bắt đầu bùng nổ:
[Hu hu hu, chị nữ quỷ này đáng thương quá… Anh ơi, giúp chị ấy đi mà!]
[Đúng đó! Một người trao đi tình cảm chân thành thì không bao giờ đáng xấu hổ. Xấu hổ là những kẻ giẫm đạp lên nó thôi!]
[Anh trai ơi, xem như chuộc tội thay cho anh ruột đi. Anh cậu là kẻ không ra gì, là thủ lĩnh của hội mấy thằng khốn mà…]
Câu cuối cùng rốt cuộc cũng khiến Tần Dực Nhiên lay động.
Ừ nhỉ…
Coi như chuộc tội thay cho Tần Dực Quân đi.
Tần Dực Nhiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi thò đầu ra khỏi ô cửa sổ trên tầng chuông.
Chỉ vừa liếc nhìn ra ngoài, mà cả da đầu cậu như nổ tung.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Úc Liễu Tư mặc áo đỏ, đang đứng lặng lẽ trước cửa sổ!
Tóc đen dài phủ vai, làn váy lay động trong gió, khuôn mặt trắng bệch.
Joey không nhìn thấy Úc Liễu Tư, nên tất nhiên cô cũng không nhận ra nét mặt đột nhiên trở nên căng thẳng và bất thường của Tần Dực Nhiên.
"Em sao thế?" – cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Tần Dực Nhiên lẩm bẩm như nói với chính mình: "Úc Liễu Tư... Cô ấy đang đứng ngoài cửa sổ."
Joey sững sờ, hét lên: "Cái gì cơ?!"
Biểu cảm của cô như thể muốn mở toang đầu Tần Dực Nhiên ra để xem liệu não cậu có bị trục trặc ở đâu không. Nhưng lúc đó, Tần Dực Nhiên trông hệt như vừa nhìn thấy ma. Cậu ta gần như không thể kiểm soát nổi bản thân, hai chân tự động bước về phía cửa sổ nơi có bóng dáng Úc Liễu Tư.
"Này! Tần Dực Nhiên!" – Joey gọi với theo, nhưng dường như cậu chẳng nghe thấy gì cả.