Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1469

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:25:49
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc lâu, không ai lên tiếng.

Không ai có can đảm nói ra tin tức tàn khốc ấy cho cô gái kia.

Cuối cùng, một nữ cảnh sát chậm rãi mở lời, giọng trầm buồn:

“Thi thể của cô ấy… bị phát hiện giấu trong một bức tường. Có khả năng là nạn nhân của một vụ án mạng. Hung thủ sau khi sát hại cô ấy đã nhét xác vào tường để phi tang. Vụ việc xảy ra tại thành phố E. Nếu cô muốn đến gặp cô ấy lần cuối, có thể đến đó.”

Nghe vậy, trợ lý của Tiểu Ngư Nhi thoáng sững người, lặp lại:

“Thành phố E ư?”

Cô kinh ngạc thật sự.

“Tôi chưa từng nghe Tiểu Ngư Nhi nói rằng cô ấy có người thân hay bạn bè ở thành phố E. Sao tự dưng cô ấy lại đến nơi đó được chứ?”

Nữ cảnh sát gật đầu, thở dài:

“Đây cũng chính là điều chúng tôi đang cần điều tra.”

Cuộc trao đổi gần như đã kết thúc, nữ cảnh sát chuẩn bị cúp máy thì giọng của trợ lý đột ngột vang lên, như chợt nhớ ra điều gì đó:

“Khoan đã, tôi nhớ rồi! Hình như… hình như trước đây Tiểu Ngư Nhi từng kể với tôi rằng có một đại gia thường xuyên tặng quà cho cô ấy. Người đó sống ở thành phố E!”

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Viên cảnh sát đang nghe máy lập tức nhíu mày. Câu chuyện này bắt đầu mang theo mùi bất thường.

“Cô nói tiếp đi.” – Giọng anh bình tĩnh nhưng ánh mắt đã sắc bén.

Trợ lý nuốt nước bọt, rồi chậm rãi kể:

“Các anh cũng biết rồi đó… thu nhập của các streamer chủ yếu đến từ quà tặng của các ‘đại gia’. Có người thì đơn giản chỉ vì họ rảnh rỗi, có tiền, tặng quà cho vui. Nhưng cũng có không ít người tặng quà để mưu cầu điều gì đó.”

“Tiểu Ngư Nhi không ngốc. Cô ấy rất rõ rằng mấy người đó không phải ai cũng trong sáng. Nhưng thay vì từ chối thẳng, cô ấy luôn giả vờ không hiểu, né tránh một cách khéo léo. Dần dần, những người đó không còn hứng thú, không còn tặng quà nữa.”

“Thật ra, nói thì nói vậy, chứ người thực sự có thể ở bên cô ấy lâu dài, thật sự ủng hộ cô ấy vô điều kiện, gần như không có.”

“Nhưng người đàn ông ở thành phố E đó lại khác. Theo lời Tiểu Ngư Nhi, anh ta tặng quà rất nhiều, tổng giá trị phải lên đến mấy trăm nghìn tệ. Dù cô ấy không có bất cứ phản hồi nào, anh ta vẫn kiên nhẫn. Lâu dần, cô ấy cảm thấy cảm động, và đã chủ động kết bạn WeChat với người này. Họ thỉnh thoảng trò chuyện, có vẻ khá thân thiết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1469.html.]

“Cho đến một ngày, cô ấy nói với tôi… hình như mình bắt đầu thích người đàn ông đó.”

“Lúc ấy tôi thật sự giật mình. Tôi khuyên cô ấy đủ kiểu, bảo rằng chắc chắn anh ta cũng chỉ như những người khác, chỉ là che giấu giỏi hơn và kiên nhẫn hơn thôi. Tôi sợ cô ấy sẽ bị tổn thương.”

“Nhưng cô ấy cứ một mực nói rằng người đó không giống những người khác, rằng anh ta thật lòng với cô ấy. Sau đó cô ấy còn bảo định sẽ gặp mặt người đó ngoài đời.”

“Tôi giận lắm, đã mắng cô ấy một trận dữ dội. Sau đó, cô ấy mới miễn cưỡng từ bỏ ý định ấy, không nhắc gì đến nữa.”

“Tôi cứ tưởng cô ấy đã hiểu ra… Ai ngờ…”

Giọng của cô trợ lý nghẹn lại, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Rõ ràng, Tiểu Ngư Nhi đã giấu cô, tự mình đến thành phố E.

“Cô ấy đúng là… quá ngây thơ!” – Trợ lý tức giận lẫn đau lòng. “Sao lại dễ dàng tin người đến thế cơ chứ?”

Cô gần như nức nở khi nói tiếp:

“Tôi cứ nghĩ, cho dù có tệ nhất thì cùng lắm cũng chỉ là bị lừa tiền lừa tình thôi… Sao giờ lại…”

Không chịu nổi nữa, cô bật khóc nức nở.

“Các anh cảnh sát! Tôi chắc chắn… chắc chắn là tên đại gia đó đã làm chuyện đó! Hắn ta định giở trò đồi bại với Tiểu Ngư Nhi, nhưng cô ấy không đồng ý nên hắn ta mới nổi điên, g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy…”

Trợ lý càng nói càng kích động, khiến các cảnh sát phải vội vàng trấn an.

“Cô bình tĩnh lại đi. Cô còn nhớ gì về người đàn ông đó không? Có tên, địa chỉ, hay phương thức liên lạc gì không?”

Cô lắc đầu, giọng khàn đi:

“Tôi không có bất cứ thông tin nào. Nhưng… Tiểu Ngư Nhi từng cho tôi xem ảnh của người đó.”

“Dù đã lâu rồi, nhưng nếu gặp trực tiếp, tôi tin là mình vẫn nhận ra được anh ta.”

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn nhau, ánh mắt đầy hy vọng.

Nếu có thể tìm ra chủ nhà cũ thông qua Tiểu Tôn, sau đó để trợ lý nhận diện đối phương, thì mọi bí ẩn có thể sẽ được làm sáng tỏ rất nhanh.

Loading...