Kỷ Hòa ngồi trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng:
“Chắc anh cũng từng xem tin tức, biết chuyện tôi từng tự tử rồi đúng không?”
Sở Dực ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe đến ạ.”
Cũng phải thôi. Là một trai thẳng chính hiệu, lại chẳng mấy khi để ý đến tin tức giới giải trí, nếu không phải vì khả năng bói toán thần sầu của Kỷ Hòa quá nổi tiếng, thì đến bây giờ anh cũng chưa chắc đã biết đến cô.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Kỷ Hòa nhìn biểu cảm của anh, chỉ biết lặng lẽ thở dài trong lòng.
“Thôi được rồi, tóm lại là bên ngoài đồn rằng năm đó tôi vì không chịu nổi cú sốc khi thân phận thay đổi, tinh thần suy sụp nên đã uống thuốc tự tử một lần.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt bình thản nhưng trong sâu thẳm lại ẩn chứa một nỗi bất an khó gọi thành lời.
“Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy cái c.h.ế.t ấy có điều gì đó không đúng. Càng nghĩ, tôi càng thấy nó không giống một vụ tự tử, mà giống như… có người ép tôi uống thuốc.”
“Vấn đề là,” cô khẽ mím môi, “toàn bộ ký ức trước khi xảy ra chuyện ấy, tôi đều không nhớ gì cả. Một khoảng trống hoàn toàn.”
Sở Dực nhìn cô chăm chú, giọng trầm lại: “Cô muốn tôi giúp cô điều tra chuyện này đúng không?”
Kỷ Hòa gật đầu: “Ừ. Nhưng có lẽ chuyện này không hề đơn giản đâu, vì nó liên quan đến nhà họ Kỷ…”
Nhắc đến cái tên đó, ngay cả một người kiên cường như cô cũng thoáng chút e dè. Nhà họ Kỷ là thế lực lớn, có tiền có quyền, không phải là đối tượng dễ động vào. Những người bình thường gần như không có cách nào chống lại họ.
Nếu không nhờ lần trước Tào Minh gặp được cô, e rằng cả đời anh ta đã phải thay thế Kỷ Thanh gánh tội.
Sở Dực không chút do dự, ánh mắt kiên định: “Cho dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức. Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào ngành, thầy tôi đã dạy, làm cảnh sát thì không được sợ hy sinh, phải luôn giữ vững niềm tin theo đuổi công lý.”
Kỷ Hòa khẽ cong môi. Người này… thật thú vị.
Còn trẻ nhưng lại vô cùng chính trực, những lời nói ra đều chân thành, không màu mè.
“Bây giờ tôi có hai khả năng nghi ngờ,” cô chậm rãi nói, “một là vào thời điểm đó, tôi đang trong trạng thái không thể phản kháng, và họ đã cưỡng ép tôi uống thuốc quá liều.”
“Hai là, họ lừa tôi rằng đó là thuốc khác, và tôi đã tự nguyện uống mà không hề biết đó là thuốc an thần.”
Một bên là cưỡng chế, một bên là dụ dỗ. Hai cách, hai mức độ, nhưng kết quả đều giống nhau.
Sở Dực cau mày suy nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy khả năng thứ hai hợp lý hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1485.html.]
Anh nghiêm túc giải thích: “Nếu dùng cách đầu tiên, giả sử cô thực sự chết, khi khám nghiệm tử thi, pháp y sẽ phát hiện ra vết tích cưỡng ép, hoặc dấu hiệu giãy giụa trên cơ thể cô. Như vậy sẽ gây nghi ngờ và không thể che giấu được. Nhà họ Kỷ không dại gì mà mạo hiểm như vậy.”
Kỷ Hòa gật đầu đồng tình: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Nhưng nếu là cách thứ hai thì lại rất khó điều tra.” – Sở Dực trầm ngâm – “Trước hết là vì thời gian đã trôi qua quá lâu, cho dù có từng có bằng chứng thì có lẽ cũng bị tiêu hủy rồi. Hơn nữa, lúc đó cô vẫn còn là người nhà họ Kỷ, việc người thân tiếp xúc cơ thể với cô là điều bình thường. Luật sư bên phía đối phương hoàn toàn có thể xoay chuyển, khiến bằng chứng mất hiệu lực.”
“Ừm, đúng là không dễ chút nào…” Kỷ Hòa khẽ lẩm bẩm.
Sở Dực dường như đoán được điều cô muốn hỏi, nên chủ động nói:
“Cô đang nghĩ đến việc tìm ra người đã ra tay, để người đó tự miệng thừa nhận? Thành thật mà nói, điều đó rất khó thực hiện. Bởi vì nếu chỉ có lời khai suông, thì trong pháp luật, nó không đủ sức để trở thành bằng chứng xác thực.”
Anh dừng một chút rồi tiếp tục: “Ý tôi là… chi bằng…”
“Chi bằng sao?” – Kỷ Hòa ngẩng đầu hỏi.
“Chi bằng… chờ đến khi người đó lại ra tay thêm lần nữa. Nếu có thể để lộ sơ hở, chúng ta mới có cơ hội thu thập được bằng chứng thực tế.”
Kỷ Hòa đứng dậy, đặt nhẹ cốc nước sang một bên, ánh mắt sáng lên.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” – Sở Dực mỉm cười – “Nếu cần, cứ liên lạc với tôi. Tôi cũng rất mong đến ngày có thể đưa những kẻ xấu ra ánh sáng.”
Kỷ Hòa khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà quyết đoán:
“Ngày đó chắc chắn sẽ đến.”
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thứ ba tuần sau.
Vào lúc ba giờ chiều, Kỷ Hòa và Thường Gia Ngôn có mặt tại địa điểm ghi trên vé để xem buổi biểu diễn xiếc.
Thường Gia Ngôn nhìn tờ quảng cáo trên tấm vé, lẩm bẩm: “Quảng cáo đúng là phóng đại thật đấy. Gì mà buổi biểu diễn xiếc ‘khó quên nhất’, ‘độc nhất vô nhị’, rồi còn ‘không ai có thể vượt qua’ nữa chứ…”
Anh ta hừ nhẹ: “Thôi bỏ đi, đã là quảng cáo thì không khoa trương thì còn gọi gì là quảng cáo.”
Rạp xiếc này là đoàn biểu diễn lưu động, không có địa điểm cố định. Họ dựng rạp tạm nhưng đầu tư rất chỉn chu, ánh sáng, thiết bị và trang trí đều lộng lẫy, mang lại cảm giác xa hoa và chuyên nghiệp.
Kỷ Hòa lặng lẽ quan sát khung cảnh xung quanh, thầm nghĩ: Nếu không phải được tặng vé, chắc mình cũng không nỡ bỏ tiền để đến đây xem biểu diễn.