Hiện trường đông nghịt người, không khí dường như ngột ngạt hẳn lên bởi sự đồng bộ kỳ lạ của tất cả nhân viên phục vụ—ai cũng khoác trên người áo choàng đen dài lượt thượt, đầu đội mặt nạ đủ loại động vật: nào là cáo, voi, hươu, đến cả sói rừng… đủ cả.
Nhưng điều khiến người ta rợn gáy không phải là sự đa dạng đó, mà chính là vẻ ngoài quái dị của những chiếc mặt nạ. Chúng chẳng hề đáng yêu như trong tưởng tượng, ngược lại còn mang theo thứ khí tức lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run. Đôi mắt đen ngòm của từng chiếc mặt nạ như có sự sống, lạnh lẽo vô hồn, nơi nào có người bước qua, ánh nhìn ấy như lập tức xoay theo, bám riết không buông.
Thường Gia Ngôn nhìn quanh một vòng rồi thì thầm:
"Người thiết kế ra mấy chiếc mặt nạ này cũng không phải dạng vừa đâu… Dọa người đến vậy mà vẫn giữ được hình dạng động vật."
Lúc này, cả hai đang xếp hàng giữa đám đông chờ đến lượt kiểm vé. Người kiểm vé phía trước họ đeo mặt nạ sói xám. Khi nhận lấy vé từ tay Thường Gia Ngôn, anh ta đột nhiên lên tiếng, giọng trầm trầm như cố tình thấp xuống nhưng vẫn rõ ràng:
"Chào mừng hai vị. Cậu Thường, chúc quý khách có một buổi xem thật vui vẻ."
Thường Gia Ngôn hơi khựng lại. Anh biết mình đã bị nhận ra.
Nhưng điều đó không hợp lý chút nào.
Anh vốn rất ít xuất hiện trước công chúng, dù có tiếng tăm trong giới riêng nhưng người ngoài đa phần đều không biết đến anh.
"Anh biết tôi là ai? Anh là người của ai vậy?"
Nhân viên sói xám khẽ cười, ngữ khí đầy lịch sự nhưng không che giấu chút gì sự quen thuộc:
"Anh và ông nội anh đều là người nổi tiếng. Ông chủ rạp đã dặn trước chúng tôi phải đặc biệt tiếp đón hai vị thật chu đáo. Hơn nữa, để tránh bị nhận nhầm, ông ấy còn cố tình đánh dấu đặc biệt trên vé."
Nói rồi, người phục vụ giơ tay—bàn tay gầy guộc, xương xẩu đến đáng sợ—chỉ vào một góc của chiếc vé.
Quả nhiên, ở góc dưới bên phải có một dấu chấm đỏ nhỏ, màu đỏ như m.á.u khô, trông vừa quái lạ vừa khiến người ta khó chịu.
Thường Gia Ngôn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Hai tấm vé này vốn là quà từ một đồng nghiệp của ông nội anh trong Hiệp hội Đạo giáo, vậy mà ông chủ rạp lại biết rõ đến vậy? Chẳng lẽ, chính người kia đã cố tình báo trước?
Cũng quá chu đáo rồi đi!
Lúc này, nhân viên sói xám quay sang nhìn Kỷ Hòa, hỏi với vẻ tò mò:
"Vị tiểu thư đây là...?"
Kỷ Hòa mỉm cười, đáp gọn:
"Tôi là bạn của cậu Thường."
Dù gì thân phận của Thường Gia Ngôn cũng không đơn giản, là cháu trai duy nhất của Phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo, việc có bạn bè đi cùng cũng chẳng phải chuyện lạ.
Người phục vụ gật đầu hiểu ý:
"Vâng. Vậy ông nội của cậu Thường hôm nay không đến sao?"
"Ông tôi dạo này bận rộn, chắc không có thời gian tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1486.html.]
"Đáng tiếc thật... Mong sẽ có dịp gặp ông vào lần sau."
Trong khi trò chuyện, ánh mắt đen kịt sau chiếc mặt nạ sói xám vẫn dõi theo hai người. Đó không phải là ánh nhìn thân thiện, mà giống như hai xoáy nước u tối, như thể chỉ cần lơ là là sẽ bị hút vào trong.
Thường Gia Ngôn rùng mình, không nhịn được nữa, cất tiếng:
"Vậy chúng tôi có thể vào trong chưa?"
Nhân viên sói xám gật đầu:
"Tất nhiên, chỉ là…"
Giọng anh ta dừng lại một nhịp rồi tiếp tục:
"Khách đến xem buổi biểu diễn đều phải mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ."
Thường Gia Ngôn ngơ ngác, không khỏi nhướng mày.
Hóa ra không chỉ nhân viên mà cả khán giả cũng phải hoá trang sao?!
Nhìn chiếc áo choàng dài kín đến mắt cá chân, anh cảm thấy vô cùng gò bó. Với độ dày như vậy, mặc vào đúng là cảm giác như bị nuốt trọn.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trong lòng anh bất giác dâng lên vài phần phản kháng, bèn nói bóng gió:
"Nhưng nếu mọi người đều ăn mặc như vậy, chẳng phải không phân biệt được ai là ai sao? Nếu tôi cần tìm bạn giữa chừng thì biết làm sao bây giờ?"
Nhân viên sói xám mỉm cười, đáp lời đầy tự tin:
"Chuyện này quý khách yên tâm. Mỗi chiếc mặt nạ ở đây đều là bản thiết kế riêng biệt, không chiếc nào giống chiếc nào cả. Hai vị có thể tự chọn theo sở thích."
Anh ta vừa nói vừa đẩy tới một khay mặt nạ đủ hình thù.
Điểm giống nhau là tất cả đều mang vẻ âm u rờn rợn, còn điểm khác nhau là mỗi mặt nạ mang hình dạng động vật khác biệt.
Sau khi lựa chọn một lúc, Thường Gia Ngôn chọn mặt nạ đại bàng, còn Kỷ Hòa chọn mặt nạ sư tử.
Cô luôn thích loài sư tử—oai phong, rực rỡ, mạnh mẽ nhưng vẫn toát lên sức sống và sự ấm áp.
Thường Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn cô bạn bên cạnh.
Kỷ Hòa vốn đã cao, hôm nay còn mang giày cao gót, đội thêm mặt nạ sư tử vào khiến hình ảnh cô trở nên đầy thần bí. Ngũ quan đã bị che kín hoàn toàn, tóc cô buông xõa nhẹ nhàng, nếu không mở miệng nói thì e rằng chẳng ai phân biệt nổi cô là nam hay nữ.
Thường Gia Ngôn nhíu mày lẩm bẩm:
"Mặc thế này, người ngoài không biết còn tưởng chuẩn bị bắt cóc bán người…"
Kỷ Hòa nhàn nhạt đáp, giọng không có chút cảm xúc:
"Có lẽ rạp muốn giấu đi thân phận thật của khán giả."