Lúc xếp hàng vào cửa, Kỷ Hòa đã để ý thấy—phần lớn khán giả đến xem buổi biểu diễn xiếc hôm nay đều là những nhân vật có m.á.u mặt trong xã hội. Không ít gương mặt cô từng thấy trên ti vi, những người thuộc giới tài phiệt, thượng lưu, ánh mắt sắc sảo và dáng vẻ kiêu kỳ. So với họ, thân phận ngôi sao của cô hay vị trí người kế nhiệm Phó hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo của Thường Gia Ngôn, đúng là chẳng đáng gì.
“Đây chính là giới thượng lưu trong truyền thuyết sao…” Kỷ Hòa thầm nghĩ.
…
Hai người lần theo số ghế trên vé, tìm được chỗ ngồi của mình ở chính giữa hàng thứ năm—vị trí không quá gần sân khấu để bị chói, cũng không quá xa khiến khó quan sát. Phải nói là may mắn lắm mới có được vị trí đẹp như thế này.
Bên cạnh Thường Gia Ngôn là một người phụ nữ đeo mặt nạ cáo, trên đùi ôm một chú chó trắng muốt, bộ lông mềm mịn như tuyết đầu mùa. Dù khoác áo choàng kín đáo, nhưng khi ngồi xuống vẫn có thể thấy rõ trên tay bà ta là một chiếc khăn lông cáo trắng đắt tiền, phối cùng trang phục tinh xảo càng làm toát lên vẻ sang trọng.
Kỷ Hòa liếc sang người đàn ông ngồi cạnh người phụ nữ đó—một gã béo đội mặt nạ hình gấu chó, có lẽ là chồng của bà ta. Cả hai đều mang dáng vẻ quyền quý, như thể không thuộc về thế giới của người bình thường.
Người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve chú chó trong lòng, thỉnh thoảng bật ra tiếng cười khẽ khàng dưới lớp mặt nạ. Âm thanh ấy khiến người nghe không khỏi cảm thấy… lạnh sống lưng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Thường Gia Ngôn cố tình nhìn sang hướng khác.
Không biết có phải do mái vòm của rạp xiếc này quá thấp hay không, mà không khí bên trong cứ như bị nén lại—bí bách, ngột ngạt đến mức khiến người ta muốn nôn. Điều khiến anh khó chịu hơn là—gần như toàn bộ khán giả trong rạp đều đeo mặt nạ. Cảnh tượng này vừa quái lạ, vừa lạnh lẽo đến rợn người.
“Ban tổ chức này… đầu óc có vấn đề à? Sao lại nghĩ ra kiểu ý tưởng kỳ dị thế này chứ…” Thường Gia Ngôn lẩm bẩm.
May thay, không phải chờ lâu, buổi biểu diễn xiếc chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình mặc áo choàng đen từ phía sau bước ra sân khấu, ánh đèn rọi xuống khiến ông ta như một nhân vật bước ra từ truyện cổ tích đen tối. Sau khi mở đầu bằng một bài phát biểu trang trọng, giọng nói của ông ta bỗng trở nên sôi nổi:
“Thưa quý bà và quý ông, xin hãy tập trung sự chú ý!”
“Chào mừng đến với buổi biểu diễn xiếc không giống bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Những gì quý vị sắp chứng kiến sẽ khiến nhận thức bị đảo lộn, quan niệm bị định hình lại…”
“Những con vật biểu diễn tại đây là những sinh vật thông minh nhất, hiểu chuyện nhất, có một không hai trên thế giới này!”
Sau câu nói đó, ông ta vỗ tay ba lần.
Ngay lập tức, một nhân viên hậu trường dắt ra một con cừu non màu trắng, đôi mắt long lanh và trong veo như nước hồ mùa thu. Con cừu trông còn rất nhỏ, vừa đi vừa phát ra tiếng "be be" khe khẽ khiến người ta mềm lòng.
Ngay cả Thường Gia Ngôn cũng không kiềm được mà sáng mắt lên, thì thầm với Kỷ Hòa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1487.html.]
“Dễ thương thật sự luôn đó!”
Người dẫn chương trình bật cười:
“Nó không chỉ dễ thương đâu, mà còn là chú cừu thông minh nhất thế giới!”
Ông ta lại vỗ tay.
Nhân viên hậu trường lập tức đẩy ra một tấm bảng đen nhỏ. Trên bảng viết vài bài toán dạng đố đơn giản, chủ yếu là phép nhân hai số có hai chữ số—mức độ dành cho học sinh tiểu học, nhưng muốn nhẩm thì cũng không hề dễ dàng. Thậm chí nhiều người lớn cũng phải dùng giấy bút hoặc máy tính mới ra được đáp án.
Thế nhưng điều khiến cả khán đài sững sờ là… con cừu non đó, sau khi nhìn bài toán, liền dùng miệng ngậm một cành cây nhỏ, rồi cúi xuống vẽ lên cát.
Một con số nguệch ngoạc hiện ra.
Người dẫn chương trình lấy máy tính bấm thử, sau đó giơ kết quả cho khán giả xem:
“Chính xác.”
Khán phòng lập tức rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
Thường Gia Ngôn tròn mắt nhìn con cừu, ngạc nhiên đến mức suýt nữa đứng bật dậy:
“Cái gì?! Không thể nào… chuyện này sao có thể xảy ra được?!”
Trong hiểu biết của anh, dù có huấn luyện đến đâu thì động vật cũng chỉ học được những hành vi đơn giản, ví dụ như đếm số bằng chân, hoặc thực hiện một vài hành động theo thói quen. Còn đây—chú cừu này không chỉ tính toán được, mà còn viết ra đáp án chính xác?
“Không thể nào… Đây không phải là động vật thành tinh đấy chứ?” Anh lẩm bẩm, gần như không tin vào mắt mình.
Như để chứng minh thêm khả năng đặc biệt của chú cừu, người dẫn chương trình tiếp tục yêu cầu nhân viên viết thêm một vài bài toán mới. Chú cừu non vẫn kiên nhẫn dùng cành cây vẽ lên mặt cát từng con số, và mỗi lần, kết quả đều chính xác tuyệt đối.
Khán giả ngày một bàn tán sôi nổi hơn, tiếng xì xào vang lên khắp rạp.
Thường Gia Ngôn ôm đầu:
“Trời đất… Mình thua cả một con cừu rồi…”
Anh không còn biết nói gì thêm nữa. Nếu đây không phải là phim khoa học viễn tưởng thì chắc là… ma thuật rồi.