Sáng hôm sau, khi Thường Nhã vừa thức dậy, quầng thâm dưới mắt cô đậm đến mức không cần soi gương cũng có thể cảm nhận được.
Vừa nhìn thấy chị gái bước ra từ phòng ngủ, Thường Gia Ngôn liền bật cười trêu chọc:
"Chị ơi, tháng sau là chị cưới rồi đấy. Còn thức đêm kiểu này nữa, đến hôm đó da sạm đi thì sao làm cô dâu đẹp nhất được?"
Thường Nhã định trả lời gì đó thì đúng lúc điện thoại cô reo lên. Trên màn hình hiện tên một người rất quen thuộc – cô bạn thân thời cấp ba.
Hai người từng là bạn rất thân suốt những năm phổ thông. Sau khi tốt nghiệp, Thường Nhã ra nước ngoài du học, rồi đi làm. Thời gian trôi qua, liên lạc giữa hai người thưa dần, nhưng tình cảm thì chưa bao giờ phai nhạt. Thi thoảng gọi điện cho nhau, vẫn có cảm giác như đang trở về cái thời thiếu nữ vô lo vô nghĩ.
Thấy tên người bạn hiện lên, Thường Nhã khẽ mỉm cười rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói hào hứng quen thuộc:
"Nghe nói cậu sắp cưới nên mình phải gọi ngay để hỏi thăm nè! Địa điểm tổ chức đâu? Đã chụp ảnh cưới chưa? Váy cưới chọn xong chưa?"
Thường Nhã bật cười, lần lượt kể cho bạn nghe mọi thứ, giọng lộ rõ vẻ hạnh phúc. Nhưng khi cô kể đến chuyện mua được một chiếc váy cưới cổ ở tiệm đồ cổ, đầu dây bên kia bỗng im bặt một lúc, rồi mới cất giọng đầy nghi hoặc:
"Khoan đã... Thường Nhã, cậu nói là váy cưới cũ á? Cậu chắc chắn muốn mặc nó để kết hôn à?"
Thường Nhã không cảm thấy có gì lạ, nhẹ nhàng giải thích:
"Không sao đâu, tớ không quan tâm mấy chuyện phù phiếm. Hơn nữa, bộ váy cưới này đẹp lắm, là hàng tuyệt bản từ mấy chục năm trước, tớ phải đợi mãi mới mua được."
Nhưng cô bạn vẫn có vẻ không yên tâm:
"Không phải là tớ nói điềm xấu gì đâu... Nhưng... tớ nghe nói, có vài món đồ cũ là lột ra từ... người c.h.ế.t đó!"
Nghe đến đây, sống lưng Thường Nhã bất chợt lạnh toát.
Cô cố nặn ra nụ cười để xua đi cảm giác khó chịu:
"Thôi nào, đừng hù tớ! Váy cưới thì sao mà là đồ của người c.h.ế.t được chứ? Ai lại mặc váy cưới mà c.h.ế.t chứ?"
Cô bạn vội vàng cười theo, xua tay:
"Chắc là tại dạo này tớ xem nhiều tiểu thuyết kinh dị với phim ma quá thôi! Đừng để ý nha. Dù sao thì, chúc cậu tân hôn vui vẻ, cục cưng nhé~"
Cuộc gọi kết thúc, nhưng nụ cười trên mặt Thường Nhã đã biến mất.
Cô càng nghĩ càng thấy bất an. Nếu như cơn ác mộng đêm qua chỉ là trùng hợp... vậy làm sao giải thích được vết m.á.u hôm qua mà cả cô và Thường Gia Ngôn đều nhìn thấy?
Lẽ nào... chiếc váy cưới mà cô yêu thích đến thế… thực sự là từ người chết?
Không thể ngồi yên thêm được nữa, Thường Nhã lập tức gọi đến tiệm đồ cổ nơi cô đã mua váy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1502.html.]
Ông chủ cửa hàng ban đầu nghe giọng Thường Nhã nghiêm túc thì tỏ ra khó chịu, tưởng cô muốn trả hàng. Nhưng khi cô giải thích rõ lý do, thái độ của ông ta cũng thay đổi hẳn.
Dường như… ông ta hiểu chuyện gì đó.
Sau khi lục tìm sổ sách một lúc, ông chủ ngẩng đầu nói:
"Bộ váy cưới đó là do một người họ Diêu gửi ở đây từ năm ngoái. Tính ra cũng gần một năm rồi mà chẳng ai thèm ngó đến. Cô là người đầu tiên mua đấy."
"Người họ Diêu?" Thường Nhã nhíu mày, đọc lại cái tên.
"Có thể cho tôi xin cách liên lạc của người đó được không?"
Không do dự gì nhiều, ông chủ nhanh chóng đưa số điện thoại cho cô:
"Không sao cả, cô muốn hỏi gì thì cứ liên hệ trực tiếp với người đó. Miễn là không tìm tôi gây phiền phức là được rồi."
…
Người tên Diêu Thần, là một chàng trai trẻ, nghe giọng cũng chỉ ngoài hai mươi.
Khi Thường Nhã gọi đến và nói rõ mục đích, giọng anh ta lập tức thay đổi.
"Sao cơ? Bộ váy đó... thật sự không thể mặc được à?"
Thường Nhã nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Anh biết có vấn đề gì với bộ váy cưới đó đúng không?"
Diêu Thần thở dài, rồi kể lại:
"Bộ váy cưới đó tôi tìm thấy trên gác mái nhà tổ. Nó được khóa trong một cái rương gỗ nặng chịch, khóa bằng một ổ khóa to đùng. Nhà họ Diêu chúng tôi cũng có lịch sử trăm năm rồi, thỉnh thoảng tìm được đồ cũ quý giá cũng là chuyện thường. Tôi thấy chiếc váy cưới này thiết kế đẹp, tinh xảo, nên mới đem ra tiệm đồ cổ gửi bán."
Nhưng đến đây, giọng anh ta chùng xuống:
"Vấn đề là, ngay lúc tôi vừa mang nó xuống nhà thì gặp mẹ tôi. Bà vừa nhìn thấy chiếc váy liền như phát điên, cứ liên tục la hét bắt tôi đem cất lại, tuyệt đối không được bán! Tôi chưa từng thấy mẹ mình sợ hãi như vậy… mắt bà trợn ngược, người run lẩy bẩy, miệng còn sùi bọt mép như động kinh."
Thường Nhã sững người. Diêu Thần chậm rãi tiếp lời:
"Nhưng mẹ tôi bị chứng lẫn, đầu óc không còn minh mẫn, nên tôi cũng không để ý. Sau đó mới mang váy đi bán."
Nghe đến đây, Thường Nhã khẽ rùng mình, giọng thấp xuống:
"Trên chiếc váy đó… thật sự có dính thứ gì không sạch sẽ sao?"
Diêu Thần bên kia điện thoại cũng bắt đầu lo lắng, lắp bắp nói:
"Chết thật… nếu vậy thì… cô đừng giữ cái váy đó nữa! Vứt đi cũng được, mà nếu không yên tâm thì đem đốt đi! Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi. Nếu cần, tôi sẽ bỏ tiền mời một vị đại sư đến giúp cô trừ tà..."