"Đừng nói chuyện của tôi nữa. Vụ án g.i.ế.c người hàng loạt ở thành phố J mà anh phụ trách dạo trước thế nào rồi?"
Trong suốt thời gian xảy ra sự kiện ở rạp xiếc, Tiết Khoa vẫn luôn bận rộn ở thành phố J.
Hiệp hội Đạo giáo mỗi năm năm sẽ đổi nhiệm kỳ một lần, mà kỳ mới sắp diễn ra vào tháng sau. Những vụ án còn tồn đọng cần phải xử lý gấp, nếu không sẽ bị mang tiếng là làm việc tắc trách, mất hết thể diện.
Nhắc đến chuyện này, Tiết Khoa lập tức đưa tay day day hai bên thái dương, giọng trầm xuống:
"Chúng tôi hoàn toàn không tìm ra bất kỳ động cơ gây án nào từ hung thủ!"
"Bốn nạn nhân, không ai quen biết nhau, không có quan hệ cá nhân hay công việc, không trùng hợp thời gian hay địa điểm sống. Nói cách khác… tất cả đều không liên quan gì cả. Cuối cùng, chúng tôi chỉ có thể nghi ngờ rằng hung thủ là kẻ g.i.ế.c người ngẫu nhiên."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Ban đầu, vụ án được giao cho cảnh sát thành phố J xử lý. Nhưng trong quá trình điều tra, họ phát hiện có nhiều điểm dị thường—vượt ngoài khả năng lý giải thông thường.
Khi ấy, cảnh sát mới liên hệ với Hiệp hội Đạo giáo để nhờ hỗ trợ.
Tiết Khoa tiếp tục giải thích:
"Trong số bốn nạn nhân, có ba nữ một nam. Trước khi xảy ra chuyện, ba người trong số họ từng nói với bạn bè rằng họ nghe thấy tiếng sáo."
Anh dừng lại một chút rồi kể chi tiết lời khai từ một nhân chứng:
"Có một cô bạn của nạn nhân nữ tên Giai Giai kể lại rằng: 'Mấy hôm trước khi mất, Giai Giai từng nói với tôi, mỗi khi cô ấy đi bộ về nhà vào buổi tối đều nghe thấy tiếng sáo văng vẳng ở đâu đó.'"
"'Cô ấy bảo tiếng sáo ấy như có ma lực. Nghe thấy là lập tức bị cuốn hút, cứ như bị thôi miên, không kiềm được bản thân mà muốn bước theo tiếng sáo đó.'"
"'Hôm ấy, tôi và Giai Giai cùng nhau đi bộ về nhà. Đang đi thì ánh mắt cô ấy bỗng trở nên đờ đẫn, tay duỗi thẳng như bị mất hồn, quay ngược lại bước đi. Tôi gọi thế nào cô ấy cũng không phản ứng. Bộ dạng đó giống như bị trúng tà vậy. Tôi hoảng quá, chỉ biết bóp mạnh vào nhân trung của cô ấy. Đến khi bóp ra máu, cô ấy mới khẽ tỉnh lại, mơ màng nhìn tôi rồi hỏi một câu khiến tôi rợn hết sống lưng…'"
"'Cậu có nghe thấy tiếng sáo nào không?'"
"Nhưng từ đầu đến cuối, tôi không nghe thấy gì cả!"
Tiết Khoa trầm giọng nói:
"Nạn nhân thứ tư thì sống một mình, không có bạn bè thân thiết, nên không thể kiểm chứng tình trạng của cô ta trước khi chết. Nhưng cả ba người còn lại đều có một điểm chung rõ ràng—trước khi mất tích, họ từng nghe thấy tiếng sáo."
"Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ, có lẽ chỉ cần nghe thấy tiếng sáo đó... là sẽ chết."
Điểm bất thường này khiến cơ quan điều tra bắt đầu tin rằng hung thủ không phải là con người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1509.html.]
Với sự tham gia của Hiệp hội Đạo giáo, sau nhiều lần suy đoán và đối chiếu các manh mối, Tiết Khoa và các cộng sự đi đến một nhận định đáng sợ:
"Hung thủ có khả năng là người trong giới huyền học. Hắn dùng tiếng sáo để điều khiển tâm trí nạn nhân. Sáo chỉ là phương tiện – mục đích là xâm nhập ý thức, khống chế lý trí con người."
Anh nhấn mạnh thêm:
"Kẻ này hiểu rõ cách che giấu dấu vết phạm tội, có thể sát nhân mà không để lại dấu tích nào. Điều này khiến việc phá án càng trở nên khó khăn. Cho đến hiện tại, chúng tôi vẫn chưa thể xác định được hắn lựa chọn nạn nhân dựa trên tiêu chí gì."
Đúng lúc đó, điện thoại của Tiết Khoa vang lên.
Anh nhíu mày, giọng bực bội:
"Giờ tôi đang bận, có chuyện gì gấp thì hãy—"
Anh ngắt lời chính mình, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng:
"Gì cơ? Đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Lưu Giai rồi sao?"
Sau khi nghe thêm vài câu, Tiết Khoa cúp máy, biểu cảm hoàn toàn thay đổi.
Thường Toàn thấy vậy liền hỏi:
"Lưu Giai là ai? Có phải là một trong bốn nạn nhân anh vừa nhắc đến không?"
"Đúng vậy." – Tiết Khoa gật đầu, giọng trầm xuống.
"Trước giờ, chúng tôi chỉ biết bốn người họ mất tích. Không ai tìm được t.h.i t.h.ể cả. Nhưng bây giờ thì khác… cuối cùng đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Lưu Giai."
Thường Toàn cau mày:
"Nhưng anh có vẻ không vui. Đã tìm được t.h.i t.h.ể rồi, sao còn như thế?"
Tiết Khoa nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ như nặng nề rơi xuống:
"Chỉ có điều… đôi mắt của cô ấy đã bị móc mất."
Thường Toàn ngẩn người:
"…Hả?"