Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1510

Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:34:43
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiết Khoa đưa điện thoại qua, giọng nói có chút dè dặt:

"Đây là bức ảnh họ gửi cho tôi. Anh xem thử đi… nhưng tôi nói trước, cảnh tượng có thể hơi m.á.u me."

Thường Toàn đón lấy, cúi đầu nhìn màn hình.

Chỉ một cái liếc mắt, hàng lông mày ông đã lập tức nhíu chặt.

Trong ảnh, Lưu Giai nằm bất động trên nền đất lạnh, quần áo xộc xệch như vừa trải qua một trận vật lộn dữ dội. Khuôn mặt trắng bệch dính đầy m.á.u đã khô lại, lấm lem đến rợn người. Đôi mắt cô ấy… đã bị móc ra, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm, trống rỗng và tàn nhẫn.

Thường Toàn nắm chặt chiếc điện thoại, trầm giọng nói:

"Hung thủ móc mắt cô ấy, sau đó vứt xác như rác rưởi… Hắn đang muốn gửi một lời khiêu khích đến chúng ta."

Tiết Khoa im lặng trong giây lát, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bỗng vỗ đùi một cái như sực nhớ điều gì:

"Anh Thường! Tôi đột nhiên nghĩ ra một hướng điều tra mới!"

Thường Toàn ngẩng lên:

"Gì vậy?"

"Không vội." – Tiết Khoa vừa nói vừa thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc mai rùa nhỏ, trông như đã được chuẩn bị từ trước.

Là người trong Hiệp hội Đạo giáo, mỗi gia tộc có một thế mạnh riêng trong các phương pháp huyền học. Dòng họ Tiết vốn nổi tiếng với thuật bói mai rùa – một pháp thuật cổ xưa được truyền lại qua nhiều thế hệ.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Rùa là loài vật linh tính cao. Chỉ cần dựng pháp trận, niệm chú phù hợp, đốt mai rùa lên thì những vết nứt hiện ra sau đó sẽ tiết lộ điềm báo ẩn giấu bên trong.

Tiết Khoa lập tức trải giấy vàng, dùng bút lông nhanh tay vẽ một đạo phù, sau đó kẹp tấm phù giữa hai ngón tay. Ông khẽ niệm một tràng chú ngữ, rồi dứt khoát ném mai rùa xuống nền đá.

Trong khoảnh khắc mai rùa tiếp đất, một ngọn lửa bùng lên, cháy rừng rực mà không cần bất kỳ vật dẫn nào.

Ngọn lửa cháy suốt một lúc lâu mới từ từ lụi tắt.

Trên mai rùa lúc này đã xuất hiện nhiều vết nứt li ti, uốn lượn kỳ dị như những ký hiệu cổ đại không thể giải nghĩa bằng lý trí thông thường.

Tiết Khoa cúi đầu chăm chú quan sát từng đường nứt, ánh mắt sắc lạnh. Một lúc sau, ông chợt thốt lên, giọng đầy hưng phấn:

"Anh Thường! Quả nhiên đúng như tôi nghĩ!"

Thường Toàn lập tức hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1510.html.]

"Suy đoán gì vậy?"

"Bốn nạn nhân này… đều có chung một điểm: Số mệnh bị định sẵn là 'chết không toàn thây'." – Tiết Khoa nói, giọng nghiêm trọng hơn. – "Lưu Giai bị móc mất đôi mắt. Điều đó cho thấy, t.h.i t.h.ể của ba nạn nhân còn lại chắc chắn cũng bị hủy hoại một phần. Không nhất thiết đều là mắt, nhưng chắc chắn có điểm chung nào đó."

Ông rút máy tính bảng ra, mở thư mục chứa hình ảnh các nạn nhân.

"Để tôi kiểm tra lại từng người một… Mắt, mắt…" – Tiết Khoa lẩm bẩm, ánh mắt di chuyển qua từng tấm ảnh.

"Đôi mắt của Lưu Giai thật sự rất đẹp… Có khi nào hung thủ là loại biến thái có sở thích sưu tầm các bộ phận đẹp đẽ? Thích cất giữ đôi mắt mỹ nhân chẳng hạn?"

Rồi ông lắc đầu:

"Không đúng. Anh nhìn nạn nhân nam này đi. Mắt híp, trông chẳng có gì đặc biệt cả."

Lời nhận xét nghe có vẻ vu vơ, nhưng lại khiến Thường Toàn đột nhiên siết chặt tay. Ánh mắt ông trở nên sắc lạnh, gương mặt trầm trọng.

Ông giật lấy máy tính bảng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh. Vài phút trôi qua, ông bỗng lên tiếng, giọng khàn khàn:

"Anh Tiết… Anh đã từng gặp cháu gái tôi chưa?"

Câu hỏi ấy khiến Tiết Khoa thoáng khựng lại, rồi ông gật đầu:

"Gặp rồi. Nhưng cháu gái anh… Thường Niệm, chẳng phải đã qua đời từ lâu rồi sao? Chuyện này có liên quan gì?"

"Liên quan chứ." – Thường Toàn khẽ nói, từng lời chậm rãi như đang đè nén cảm xúc. – "Tôi chỉ hy vọng mình đang suy nghĩ quá nhiều… Nhưng anh nhìn kỹ lại đi. Đôi mắt của Lưu Giai… có phải rất giống với Thường Niệm không?"

Tiết Khoa ngẩn người.

Thường Toàn tiếp lời, ánh mắt không rời màn hình:

"Không chỉ mắt. Nhìn kỹ lại mũi, miệng, lông mày của những người này… Nếu tách riêng từng bộ phận của họ ra, có phải là có thể… ghép thành một gương mặt hoàn chỉnh?"

Ông dừng lại một chút, giọng trầm xuống:

"Một gương mặt… giống hệt Thường Niệm."

Tiết Khoa rùng mình, sống lưng lạnh toát.

"Chờ đã… Anh nói vậy… hình như… đúng thật… Từng phần rời rạc, nhưng khi kết hợp lại… Thật sự có thể tạo ra một Thường Niệm thứ hai…"

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề đến nghẹt thở.

Loading...