Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1522
Cập nhật lúc: 2025-04-16 14:59:15
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tâm Tiễn thì thầm trong bóng tối:
"Anh ơi, tương lai của chúng ta... sẽ tốt hơn đúng không?"
Đỗ Xuyên nhẹ nhàng đáp lại:
"Ừ, đúng vậy. Nhắm mắt lại ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày mới. Đừng khóc nữa... vì những bông hướng dương đã vỡ nát."
Nói rồi, cậu cúi người nhặt những cây bút sáp màu rơi vãi trên sàn. Dưới ánh đèn lờ mờ, cậu bắt đầu vẽ vời lên góc tường xi măng đã bạc màu.
Chẳng bao lâu sau, một đóa hướng dương rực rỡ hiện lên trên nền tường xám xịt.
"Em thấy không?" – Đỗ Xuyên vừa vẽ vừa nói – "Anh vẫn có thể vẽ hoa hướng dương trên tường xi măng mà. Hoa hướng dương có thể nở ở cả nơi này – cô nhi viện – và rồi ánh nắng cũng sẽ chiếu vào chúng ta."
Giang Tâm Tiễn mở to mắt đầy kinh ngạc:
"Thật sao? Anh ơi, anh lại tặng em một chậu hoa hướng dương mới nha. Em thích lắm luôn đó!"
Đỗ Xuyên bật cười, xoa đầu cô dịu dàng:
"Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu."
"Em cũng sẽ không bỏ rơi anh." – Giọng Giang Tâm Tiễn ngây thơ, non nớt như đứa trẻ – "Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."
Cứ như thế, cô bé gối đầu lên đầu gối của cậu trai, an tâm chìm vào giấc ngủ.
Một bông hoa hướng dương lặng lẽ nở rộ trong bóng tối.
Từ nơi bùn lầy sâu thẳm, lại mọc lên một tia hy vọng rực rỡ.
Ký ức kết thúc. Giang Tâm Tiễn ôm đầu, đau đớn đến mức tưởng như đầu sắp nứt ra.
Những hình ảnh rời rạc, đứt quãng, vậy mà cô lại có thể nhớ được nhiều đến thế… Có lẽ, cũng đã là điều may mắn.
"Trong ký ức của tôi… hoàn toàn không có những chuyện như vậy. Tại sao tôi lại không nhớ nổi bất cứ chi tiết nào? Tôi… thật sự đã quên mất..."
Cô nghẹn ngào, vẻ mặt đầy đau khổ.
Giang Tâm Tiễn đã quên rằng mình từng có một quá khứ buồn đau.
Quên luôn cả việc đã từng có một người anh trai luôn bảo vệ, chăm sóc cô suốt những năm tháng tuổi thơ.
Kỷ Hòa đứng cạnh, lạnh lùng lên tiếng:
"Chính vì cô đã quên, nên Đỗ Xuyên mới nghĩ rằng cô thất hứa. Cậu ấy tưởng cô cũng giống như bao người khác… Chỉ biết lo cho bản thân, rồi quên luôn lời hứa năm xưa."
"Vì thế cậu ấy mới căm giận cô. Cậu ấy muốn trả thù."
Rõ ràng, hai người đã từng hứa với nhau…
Nếu một người rời khỏi cô nhi viện trước, nhất định phải quay lại cứu người còn lại.
"Anh sẽ không bỏ rơi em."
Câu nói ấy lặp lại như tiếng vọng xuyên qua thời gian.
Nhưng rồi… chính cô lại không thực hiện được lời hứa đó.
Cái bóng trắng mà Hà Thất nhìn thấy, chính là linh hồn của Đỗ Xuyên.
Cậu ấy không cam tâm. Cậu vẫn còn vương vấn nơi này, không thể siêu thoát.
Giang Tâm Tiễn gần như phát điên. Cô lẩm bẩm như người mất hồn:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Không… Không thể nào… Tôi không có! Nếu tôi còn nhớ lời hứa đó, tôi chắc chắn sẽ giữ trọn! Tôi chỉ là… tôi đã quên mất. Trong ký ức của tôi hoàn toàn không có chuyện này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thường Gia Ngôn nhẹ nhàng lật tập hồ sơ trên tay:
"Theo những gì điều tra được, Đỗ Xuyên c.h.ế.t năm mười bảy tuổi, c.h.ế.t trong chính cô nhi viện Lam Thiên. Nguyên nhân là do bệnh tim đột ngột phát tác."
"Thể trạng của cậu ấy vốn không tốt, lại không được điều trị đầy đủ trong cô nhi viện… Cái kết như vậy, đáng tiếc nhưng cũng không bất ngờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1522.html.]
Một cậu bé dũng cảm, tốt bụng… còn quá trẻ để rời khỏi thế gian này.
Giang Tâm Tiễn lặng người. Nếu thật sự cô từng lớn lên cùng Đỗ Xuyên trong cô nhi viện Lam Thiên, thì…
"Bố mẹ nuôi tôi… thật sự đã nhận nuôi tôi?"
Cô thì thầm, mắt ngấn nước.
"Tôi chưa từng nghi ngờ gì cả. Bố mẹ đối xử với tôi rất tốt, luôn chiều theo mọi yêu cầu… Tôi luôn nghĩ họ là cha mẹ ruột của mình."
Cô rũ mắt xuống, giọng nói lộ rõ sự hối tiếc:
"Nếu tôi còn nhớ lời hứa đó… Nếu tôi kể với bố mẹ, nhờ họ giúp đỡ… Có lẽ… Đỗ Xuyên đã không chết."
Cô đã quên. Cô đã thất hứa.
Một ký ức đứt đoạn, một lời hứa bị bỏ lại, và nỗi hối hận có thể kéo dài suốt cuộc đời.
Làm sao cô có thể tha thứ cho chính mình?
Nhưng rồi, giọng nói của Kỷ Hòa lại vang lên, sắc lạnh như nhát d.a.o cắt vào không khí tĩnh lặng:
"Thật sao?"
"Cô nghĩ mình đã thất hứa? Nhưng thực ra... cô chưa từng thất hứa."
Giang Tâm Tiễn c.h.ế.t lặng:
"Hả? Ý cô là gì…?"
Kỷ Hòa nhìn thẳng vào mắt cô:
"Cô có bao giờ tự hỏi… liệu đôi vợ chồng đã 'cứu' cô ra khỏi cô nhi viện có thực sự tốt đẹp như cô nghĩ không?"
Giang Tâm Tiễn mở to mắt kinh hoàng:
"Không thể nào… Ý cô là… họ có mục đích khác?"
Kỷ Hòa gật đầu, chậm rãi nói:
"Chúng tôi vừa phá một vụ án. Có liên quan đến một gánh xiếc. Ở đó, người ta hoán đổi linh hồn giữa người và động vật để tạo ra những màn biểu diễn kỳ quái. Những đứa trẻ bị ép tham gia… chỉ mới bảy, tám tuổi."
"Chúng tôi đã điều tra kỹ. Và rồi phát hiện ra… Tất cả những đứa trẻ đó đều đến từ… cô nhi viện Lam Thiên."
Giang Tâm Tiễn hoảng hốt, đưa tay che miệng:
"Ý cô là… có người giả vờ nhận nuôi nhưng thật ra là…"
"Không." – Kỷ Hòa lắc đầu – "Bọn họ chẳng cần phải giả vờ. Vì ngay từ đầu, bọn họ đã không giấu giếm mục đích của mình."
"Thực tế, cô nhi viện Lam Thiên chính là nơi khởi nguồn của những tội ác khủng khiếp. Họ bán trẻ em cho những kẻ có tiền, có quyền, chỉ để phục vụ cho những sở thích bệnh hoạn."
"Gánh xiếc cần linh hồn trẻ con để biểu diễn? Chúng chỉ cần đặt hàng. Cô nhi viện Lam Thiên sẽ cung cấp."
"Không ai quan tâm đến bọn trẻ. Chúng ngây thơ nghĩ rằng mình sắp có một gia đình mới… Nhưng thực chất, lại đang bước vào địa ngục."
"Đó không phải là cô nhi viện." – Kỷ Hòa nói – "Đó là chợ đen, là nơi giao dịch sự sống của những đứa trẻ vô tội."
Giang Tâm Tiễn toàn thân run rẩy. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được sự thật lại tàn khốc đến như vậy.
"Tôi vẫn còn sống… hơn nữa còn sống sót đến bây giờ… thật đúng là một kỳ tích."
Kỷ Hòa liếc nhìn cô, khẽ thở dài:
"Phải. Mạng cô rất lớn. Một phần là vì cô xinh đẹp."
"Tôi… đẹp sao?" – Giang Tâm Tiễn ngập ngừng – "Tôi không nghĩ mình đẹp đến thế..."
"Cô có thể không biết." – Kỷ Hòa nhẹ giọng – "Nhưng đôi mắt của cô… rất giống với con gái ruột của bố mẹ nuôi cô – người đã c.h.ế.t từ trước đó."
"Bố mẹ nuôi của cô… từng có một cô con gái."