Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1552

Cập nhật lúc: 2025-04-17 03:33:23
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được rồi." Giản Triệt mở cửa một căn phòng làm việc, rồi quay lại nói: "Chúng ta chơi trò chơi trong này đi. À không, hình như ở đây không có bút. Để tôi đi tìm một cái."

"Không cần đâu." Ký Hòa cười mỉm, ánh mắt nhìn về phía Thường Gia Ngôn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Có một số người chơi giỏi, không nhất thiết phải dùng bút để mời tiên. Cứ dùng bất kỳ vật gì, kể cả ngón tay. Anh nói đúng không, Thường Gia Ngôn?"

Bị nhắc đến tên, Thường Gia Ngôn hơi giật mình, đôi mắt nhìn về phía Ký Hòa.

Ký Hòa không rời mắt khỏi anh, cười như không cười: "Chỉ cần niệm lực của anh đủ mạnh, thì bất kỳ vật gì cũng có thể triệu hồi được."

Thường Gia Ngôn cảm thấy mình không thể để người khác coi thường, bèn tự tin đáp lại: "Vậy để tôi thử xem."

Dù sao anh cũng là cháu trai của Thường lão, nếu không làm được giống như người bình thường thì đúng là quá mất mặt.

Giản Triệt từ từ tắt đèn trong phòng làm việc. Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin điện thoại chiếu lên khuôn mặt của ba người. Ánh sáng mờ mịt, tạo ra những bóng đổ dài trên tường, khiến ai cũng có cảm giác lạnh lẽo và rùng rợn.

Cầu Văn Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác nổi da gà không thể kiềm chế được. Trong ba người này, anh là người duy nhất từng tham gia trò chơi "Bút tiên" trong buổi lễ của trường học.

Lúc đó, chơi trò "Bút tiên" trong Jubensha, anh chẳng hề nghĩ rằng đó là chuyện thực sự, anh cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng bây giờ, khi biết rõ rằng có thể thật sự triệu hồi được ma, cảm giác ấy hoàn toàn khác.

Anh liếc nhìn Thường Gia Ngôn bên cạnh. Trên mặt của anh ta không có chút cười cợt nào, vẻ mặt nghiêm túc. Thường Gia Ngôn chắc chắn đã từng chơi trò "Bút tiên". Nhưng nếu không dùng bút như bình thường thì đây có lẽ là lần đầu tiên.

Chỉ cần hơi mất tập trung một chút thì sẽ dễ dàng thất bại trong việc triệu hồi.

Cầu Văn Kiệt và Giản Triệt đều chỉ là những người bình thường. Vậy nên, liệu có thể triệu hồi được quý hồn hay không, tất cả đều phụ thuộc vào Thường Gia Ngôn.

Thường Gia Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng tập trung hết mức. Anh thầm niệm trong lòng:

"Bút tiên, bút tiên, ta là kiếp trước của ngươi, ngươi là kiếp này của ta. Nếu muốn nối duyên với ta, hãy vẽ một vòng tròn trên giấy."

Nhưng chẳng có gì xảy ra.

Thường Gia Ngôn cảm thấy hơi ngượng ngùng, liếc nhìn các bạn xung quanh: "..."

Anh không thể cứ đứng mãi một chỗ như vậy. Nhiều huyền thuật sư giỏi còn không cần phải dùng đến vật thật khi thi triển phép thuật.

Chẳng hạn như Ký Hòa vẽ bùa mà không cần đến vật cụ thể. Chỉ cần trong lòng có vật, thì ngoài đời nó sẽ xuất hiện.

"Nam Mạc Bắc Thường..." – Anh lẩm bẩm trong đầu, nghĩ đến Mạc Linh Nhi, người đã giúp ông nội anh thực hiện thuật dần xác đơn giản mấy ngày trước. Anh không thể để mình tụt lại phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1552.html.]

Thường Gia Ngôn cố gắng tập trung, xua tan hết những suy nghĩ vẩn vơ. Bàn tay của anh run rẩy, đầu ngón tay bắt đầu rỉ máu, và dần dần vẽ một vòng tròn trên mặt bàn. Đó là sự đáp lại từ thế giới bên kia.

Tay anh run rẩy mạnh mẽ hơn, giống như có một lực kéo đến từ phía xa, khiến anh không thể dừng lại.

"Sở Hi, cô ấy đến rồi!" – Thường Gia Ngôn thầm nghĩ trong đầu.

Cầu Văn Kiệt và Giản Triệt cũng không dám thở mạnh, ánh mắt đầy lo lắng và hồi hộp. Trong không gian tĩnh lặng, không ai dám lên tiếng.

Bỗng nhiên, một đám bóng tối mờ ảo bắt đầu lơ lửng trên mặt bàn. Cái bóng ấy không ngừng lớn dần, rồi lan ra khắp không gian.

Cầu Văn Kiệt cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn, rồi hét lớn:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Trên, trên...!"

Thường Gia Ngôn cũng giật mình, ngẩng đầu lên theo phản xạ. Lúc này, không biết từ lúc nào, trên trần nhà xuất hiện một bóng hình mờ mịt. Một đôi chân dài đung đưa, mặc váy trắng. Dù không có gió, nhưng cơ thể đó vẫn d.a.o động, như thể có một lực vô hình nào đó đang chi phối.

Khi mái tóc dài phủ xuống, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, đang nhìn chăm chăm vào họ với vẻ mặt không chút thiện chí.

Cầu Văn Kiệt đã từng chứng kiến cảnh tượng dần xác hoành tráng cùng Thường Gia Ngôn, nhưng lần này anh ta vẫn không thể tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Giản Triệt thì không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Trong mắt anh ta thoáng qua một tia sợ hãi rõ ràng.

Thường Gia Ngôn nhận thấy sự thay đổi trong anh ta, vội vàng hét lên:

"Đừng chạy!"

Khi chơi trò "Bút tiên", điều tối kỵ nhất là nếu bạn mời được hồn ma mà lại bỏ chạy giữa chừng. Điều này sẽ được coi là sự bất kính, và hồn ma đó nhất định sẽ đeo bám bạn.

Giản Triệt há hốc miệng, run rẩy nói:

"Cô ấy... sao cô ấy lại thành ra như thế này?"

Thường Gia Ngôn nhíu mày, cố gắng kiềm chế sự hoang mang:

"Đây không phải là Sở Hi trong ký ức của anh ta."

Ký Hòa bước đến gần, giọng điềm tĩnh như không có gì đáng sợ:

"Sau khi người chết, ma khí xâm nhập vào cơ thể, và sự khác biệt giữa họ với người sống ngày càng rõ ràng. Bây giờ, nếu anh có điều gì muốn hỏi thì nên hỏi nhanh đi."

Loading...