Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1554

Cập nhật lúc: 2025-04-17 17:07:26
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho đến khi bạn cùng phòng mới chuyển tới của cô ấy nhẹ nhàng hỏi:

"Cậu ổn chứ?"

Sở Hi ngẩn người, ngạc nhiên hỏi lại:

"Ổn cái gì? Tớ làm sao đâu?"

Bạn cùng phòng khẽ cười, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới như đang dò xét. Cô ta nghiêng đầu, giọng nói đầy thương cảm:

"Cậu không cần phải giấu nữa đâu. Tụi tớ đều biết rồi."

"Biết cái gì cơ?" – Sở Hi cảm thấy bất an, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Nghe nói cậu và bạn trai tình cảm rất tốt, sắp kết hôn nữa. Nhưng giờ chuyện này bị lộ ra rồi... đám cưới hai người... còn tiếp tục được không?"

"Rắc!" – Trong đầu Sở Hi như có một sợi dây căng thẳng bị đứt phựt. Cô ta đứng không vững, môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu... cậu biết rồi à?"

"Biết chứ. Cả khoa đều biết rồi."

"Ai nói? Cậu nghe từ đâu?" – Giọng Sở Hi run rẩy, ánh mắt không giấu nổi sự sợ hãi.

"Chuyện này à, tớ cũng không nhớ rõ. Lúc đến phòng thí nghiệm, tớ nghe mấy người trong khoa bàn tán. Họ bảo nghe người khác kể lại. Sở Hi, cậu đừng quá buồn. Thật ra ai cũng thông cảm với cậu mà."

Nghe đến đó, Sở Hi không chịu nổi nữa. Mặt cô ta tái mét, đẩy cửa phòng đóng sầm lại.

Dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, cô ta từ từ trượt xuống đất, đầu óc quay cuồng. Một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô:

Ai là người đã nói ra bí mật này?

Bí mật đó, ngoại trừ gia đình cô ta ra, chỉ có một người biết – Giản Triệt.

Người nhà cô ta chắc chắn sẽ không tiết lộ. Như vậy, chỉ còn một khả năng duy nhất: chính Giản Triệt.

Nhưng… tại sao?!

Lúc cô biết sự thật này bị lộ, cô từng nghĩ đến hàng trăm cách phản ứng của Giản Triệt – tệ nhất cũng chỉ là chia tay. Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ là người làm lộ bí mật của cô ra bên ngoài.

Là vì tò mò? Hay muốn thu hút sự chú ý?

Anh ta có biết rằng làm như vậy là đang đ.â.m vào lòng tự trọng của cô? Rằng cô căm ghét sự thương hại của người khác đến mức nào không? Cô không muốn trở thành đề tài để người ta bàn tán, xì xào sau lưng!

Sở Hi vô cảm lấy điện thoại ra, gọi cho Giản Triệt.

Gọi mãi… không ai bắt máy.

Anh đang trốn tránh trách nhiệm sao? Biết mình sai nên không dám đối mặt?

Không liên lạc được, cô ta cũng chẳng biết làm gì hơn. Chỉ có thể tiếp tục bước đi vô định trong khuôn viên trường. Điều duy nhất níu giữ cô lúc này là niềm tin mỏng manh rằng Giản Triệt sẽ quay lại và giải thích tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1554.html.]

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua. Điện thoại vẫn im lìm, cho đến khi…

“Ting!” – Một tin nhắn bất ngờ hiện lên.

"Có thể gặp nhau không?"

Là Giản Triệt. Cuối cùng… anh cũng liên lạc rồi!

Sở Hi bật dậy khỏi giường, tim đập mạnh.

"Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi!"

Cô lập tức gọi lại. Nhưng anh lại tắt máy.

"Giờ anh đang ở hiện trường thi đấu, người đông quá không nghe được.

Nhưng tối nay anh sẽ về một chuyến. Có thể gặp nhau không?"

Tất nhiên là có thể. Cô cũng có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Cứ tiếp tục giữ trong lòng thế này có ý nghĩa gì?

Nếu thật sự muốn chia tay, thì chia tay đi. Chỉ là một câu nói thôi, cô cũng không phải không chấp nhận được.

Thật ra… trong lòng cô cũng có chút muốn buông.

Ở bên Giản Triệt, cô từng rất hạnh phúc. Anh là người đàn ông tốt. Nhưng cũng chính vì vậy, cô thấy anh xứng đáng có một người tốt hơn mình. Cô không muốn ràng buộc anh cả đời, không muốn anh phải hy sinh cho một người như cô.

Gặp mặt đi. Rồi nói rõ mọi chuyện.

"Gặp nhau ở đâu?"

"Ở con hẻm nhỏ phía sau cổng trường."

Sở Hi do dự một chút:

"Tại sao lại là một nơi hẻo lánh như vậy?"

"Chẳng lẽ em muốn để bí mật của mình bị người khác biết nữa sao?"

Cũng đúng… Cô ta cắn môi, cuối cùng cũng đồng ý.

Tối hôm đó, Sở Hi đến điểm hẹn.

Cổng sau của trường vốn vắng vẻ, quanh đó không có nhiều cửa hàng, bình thường cũng chẳng mấy sinh viên lui tới.

Vừa mới thò đầu vào con hẻm, bỗng có một bàn tay mạnh mẽ túm lấy vai cô ta từ phía sau.

Sở Hi hoảng loạn hét lớn:

"Ai? Ai đó?!"

Cô quay đầu lại, trước mặt là mấy gương mặt đàn ông lạ hoắc.

"Các người là ai?! Tôi chỉ là một sinh viên nghèo, trên người không có nhiều tiền đâu. Xin tha cho tôi!"

Loading...