"Không phải tôi đã nói rồi sao? Mấy ngày đó tôi đi thi đấu ở ngoài tỉnh, điện thoại bị mất nên không thể liên lạc với ai được. Để tránh em lo lắng, tôi còn nhờ thầy tôi gửi tin nhắn giúp nữa… Em không nhận được gì sao?" Giản Triệt sốt ruột giải thích.
Sở Hi cười khẩy, giọng chua chát: "Không. Tôi không nhận được gì cả, dù chỉ một dòng tin nhắn."
"Ơ..." Giản Triệt đưa tay lên gãi đầu, vẻ mặt hoang mang. "Sao lại thế nhỉ? Tôi khẳng định là đã nhờ thầy tôi rồi mà. Không thể nào tôi lại quên mất bạn gái của mình được, em biết mà!"
Thường Gia Ngôn chen vào, giọng bình tĩnh: "Chắc là có nhiều lý do lắm. Có thể thầy anh quên mất, hoặc gửi nhầm số, cũng có thể điện thoại thầy anh hết tiền, gửi tin không thành công... Dù sao thì, tin nhắn cũng không đến được chỗ Sở Hi."
"Về việc tin nhắn không tới nơi, tôi thật sự không biết lý do. Nhưng tôi đã nhờ thầy tôi rồi, chuyện đó là thật. Nếu không tin thì có thể xác minh với thầy tôi." Giản Triệt nhìn thẳng vào mắt Sở Hi, như để chứng minh sự trong sạch của mình.
Anh ta ngừng lại một chút, rồi khẽ hỏi: "Còn chuyện em nói... chụp ảnh? Sao có thể như vậy được? Tôi chưa từng bảo ai làm chuyện đó. Tôi tuyệt đối không thể làm ra chuyện tổn thương em như thế đâu. Nhất định có người mượn danh tôi để hại em!"
Như sực nhớ ra điều gì đó, Giản Triệt hốt hoảng tiếp lời: "Phải rồi! Hôm đó tôi mất điện thoại là lúc đang uống rượu trong quán bar. Tôi nhớ rõ mình vẫn còn cầm máy trước khi uống, nhưng sau đó thì biến mất… Có khi nào có người lấy trộm điện thoại rồi giả mạo tôi nhắn tin cho em không? Nhất định là như vậy rồi!"
Mỗi lời anh nói ra khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng. Sắc mặt anh trắng bệch, rõ ràng là đang cực kỳ lo lắng.
"Hắn... hắn dùng danh nghĩa của tôi để nhắn tin hẹn em ra ngoài, rồi còn giở trò chụp ảnh... Trời ơi, đây chính là kẻ đã đẩy em đến bước đường cùng!" Giản Triệt đau đớn siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Ký Hòa nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng, giọng trầm tĩnh: "Thật ra, anh cũng đoán ra được rồi đúng không? Nếu là tên trộm bình thường thì cùng lắm lấy điện thoại đi bán thôi. Nhưng người này không chỉ lấy máy, mà còn cố tình giả mạo anh, còn dàn xếp hẹn hò, chụp ảnh... Kẻ đó không phải người ngoài. Mà là người ở rất gần anh."
Câu nói ấy như một nhát d.a.o sắc lạnh. Giản Triệt im lặng trong chốc lát, rồi sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
"Chẳng lẽ là… Đào Du Ca?"
Ngoài cô ta ra, anh thật sự không nghĩ được ai khác có động cơ đủ lớn để làm vậy.
Ký Hòa gật đầu khẽ: "Chính là cô ta."
Giản Triệt thở hắt ra, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Nhưng rồi anh lại lắc đầu: "Nhưng... cô ta sẽ không thừa nhận đâu. Không có bằng chứng thì chúng ta chẳng thể làm gì cả."
"Muốn có bằng chứng cũng không khó." Ký Hòa nói. "Anh đã nhờ thầy giúp gửi tin nhắn mà đúng không? Vậy thì cứ xác minh từ đầu. Hỏi xem thầy có thực sự gửi tin nhắn đó hay không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1556.html.]
"Được, tôi sẽ thử ngay." Giản Triệt móc điện thoại ra, gọi cho người thầy năm xưa của mình.
"Tút... tút... tút..."
Cầu Văn Kiệt đứng bên cạnh thở dài: "Chắc thầy anh không bắt máy đâu. Anh tốt nghiệp lâu rồi, học trò cũ gọi lại, ai quan tâm nữa?"
Giản Triệt nhìn màn hình, giọng dứt khoát: "Thầy tôi sẽ nghe máy."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cầu Văn Kiệt tò mò hỏi: "Sao anh chắc vậy?"
"Bởi vì... thầy ấy là bố vợ tương lai của tôi."
Mọi người ngẩn người.
Thì ra, thầy giáo của Giản Triệt lại chính là bố của Đào Du Ca? Chuyện này... thật sự không ai ngờ tới.
Giản Triệt thản nhiên nói tiếp: "Trước giờ tôi không nhắc đến vì không thấy cần thiết. Nhưng bây giờ... thì khác rồi."
Đúng lúc đó, điện thoại được kết nối.
Một giọng đàn ông trung niên vang lên từ đầu dây bên kia: "Alo? Giản Triệt, có chuyện gì sao?"
"Bố à, lúc trước con đi theo bố đi thi đấu, nhớ không ạ? Lúc đó con bị mất điện thoại, và con có nhờ bố gửi tin nhắn cho bạn con là Sở Hi. Bố còn nhớ chuyện đó không?"
Giọng ông thầy lập tức thay đổi, tỏ ra không vui: "Tự nhiên cậu lại nhắc chuyện này làm gì? Cậu sắp cưới con gái tôi rồi, còn nhớ thương Sở Hi làm gì nữa?"
"Không, không phải như bố nghĩ đâu ạ." Giản Triệt vội nói. "Con chỉ cần xác nhận lại một chi tiết thôi. Chuyện này rất quan trọng với con."
Người đàn ông thở dài: "Haizz… thôi được rồi. Đã là chuyện cậu nhờ thì tôi không thể không giúp. Nhưng hôm đó tôi bận quá, đang duyệt bài thi cho mấy đội. Một mình tôi quản ba đội thi, bận tối mắt tối mũi. Vậy nên tôi mới nhờ con gái tôi — Du Ca — gửi tin nhắn giùm. Tôi còn dặn kỹ lắm, bảo con bé nhắn xong phải báo lại cho tôi. Nó nói là đã gửi rồi. Chuyện quan trọng như vậy, nó đâu thể quên được chứ?"
Giản Triệt lặng người trong giây lát, rồi nhẹ giọng đáp: "Con hiểu rồi. Cảm ơn bố."