Vào khoảng chín đến mười giờ tối, một người phụ nữ điên loạn thường xuyên xuất hiện, lang thang dưới khu chung cư, vừa đi vừa lẩm bẩm như thể đang tìm kiếm điều gì. Ai đi ngang qua cô cũng bị hỏi cùng một câu:
"Anh có thấy con tôi không? Có ai thấy Tiểu Tư của tôi không?"
Hôm đó, Ký Hòa vừa mua một hộp trái cây cắt sẵn từ cửa hàng về, thì bắt gặp cảnh tượng quen thuộc ấy. Người phụ nữ ấy, với mái tóc rối bù và ánh mắt hoang dại, đi đi lại lại giữa sân, miệng không ngừng gọi con.
Không xa đó, vài đứa trẻ đang chơi xe điều khiển từ xa. Đột nhiên, người phụ nữ khựng lại, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía những đứa trẻ. Rồi cô ta lảo đảo lao tới, vừa chạy vừa khóc:
"Tiểu Tư! Tiểu Tư, về với mẹ nào!"
Cảnh tượng quá bất ngờ khiến lũ trẻ hoảng loạn bỏ chạy tán loạn. Một bé trai không kịp phản ứng đã bị người phụ nữ kia tóm lấy. Thằng bé vừa nhìn thấy gương mặt dữ dội của người phụ nữ liền òa khóc nức nở.
Người phụ nữ ấy vội vàng dỗ dành:
"Bé con, đừng khóc... Mẹ sẽ không làm con bị thương đâu."
Nhưng lời dỗ dành ấy chỉ khiến thằng bé sợ hãi hơn, tiếng khóc càng lúc càng to.
Một giọng hét the thé vang lên:
"Trời đất ơi! Con điên này đang làm gì thế?! Mau buông con tôi ra! Cô bị điên à?! Cút đi, đồ điên!"
Một người phụ nữ – mẹ ruột của thằng bé – lao tới, hung hăng đẩy người phụ nữ điên ngã lăn ra đất, rồi vội vàng ôm lấy con mình, vừa đi vừa không ngừng ngoái đầu lại chửi bới:
"Không lo giữ con mình tử tế, giờ lại đi cướp con người khác? Đồ điên! Có cô ở đây đúng là điềm gở!"
Ngay lúc ấy, một chiếc xe màu bạc dừng lại phía trước. Từ trong xe, một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề vội vã bước xuống, vừa đi vừa gọi:
"Vợ! Em ở đây làm gì vậy? Mau về nhà đi!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Anh ta chạy tới, vội vã kéo tay người phụ nữ điên, vừa xin lỗi những người xung quanh:
"Xin lỗi mọi người, thật sự xin lỗi... Vợ tôi không cố ý đâu. Cô ấy bị như vậy là vì con trai chúng tôi mất tích... Sau cú sốc đó, cô ấy không còn bình thường nữa."
Người đàn ông thở dài, giọng chất chứa mệt mỏi và bất lực. Rồi anh quay sang trách vợ mình:
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đến đây gây chuyện nữa... Tiểu Tư đã mất rồi. Chúng ta tìm không thấy nữa rồi, em phải chấp nhận sự thật thôi."
Người phụ nữ nghe vậy liền sững người. Khuôn mặt trắng bệch như thể vừa nghe được tin khủng khiếp nhất trên đời. Cô lẩm bẩm, giọng run rẩy:
"Không thể nào... Không thể nào..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1565.html.]
Ký Hòa đứng đó quan sát hồi lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác thương xót. Cô chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng nói:
"Con của hai người bị mất tích à? Nếu hai người không ngại, tôi có thể thử giúp tìm."
Thông thường, nếu có một người lạ mặt bất ngờ bước tới nói như vậy, người ta hẳn sẽ cho là kỳ quặc. Nhưng cô là Ký Hòa – một cái tên không xa lạ với những ai từng tìm đến cô xin xem số mạng.
Người đàn ông, ban đầu còn có vẻ bực dọc vì lo cho vợ, nhưng khi nhìn rõ mặt cô thì bỗng sững người:
"Cô... Cô là Ký Hòa? Cô Ký Hòa?!"
Ký Hòa khẽ gật đầu:
"Phải, là tôi."
Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên trầm lặng. Anh ta đã quá mệt mỏi, chẳng còn mong chờ phép màu nào nữa.
"Tiền bạc không phải vấn đề... Nhưng mà..." – anh ta cười chua chát – "Cô sẽ không tìm thấy đâu."
Ký Hòa bình tĩnh nói:
"Tôi còn chưa bắt đầu tìm mà, sao anh lại chắc chắn như vậy?"
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt rầu rĩ:
"Từ ngày Tiểu Tư mất tích, chúng tôi đã tìm mọi cách. Gọi cả cảnh sát, thuê người, tốn không biết bao nhiêu công sức... nhưng chẳng có một manh mối nào. Lâu dần, chúng tôi cũng cạn kiệt niềm tin. Vợ tôi cũng không phải phát điên ngay lúc ấy. Chính cái quãng thời gian dài dằng dặc tìm kiếm vô vọng ấy mới khiến cô ấy dần mất đi lý trí."
Ký Hòa lặng lẽ lắng nghe, rồi nói bằng giọng trầm ấm:
"Tôi hiểu… Nhưng nếu vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi, không phải hai người cũng nên thử sao?"
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu:
"Cô cần gì?"
"Hãy đưa tôi tấm hình và ngày sinh tháng đẻ của con trai anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Đây không phải yêu cầu gì quá khó. Người đàn ông nhanh chóng cung cấp mọi thông tin cần thiết.
Ký Hòa nhận lấy tấm hình, nhắm mắt lại trong vài giây rồi mở mắt ra. Gương mặt cô nghiêm lại, giọng nói trầm hẳn:
"Đúng là cậu bé đã mất tích… nhưng nơi thằng bé biến mất có chút đặc biệt."