Người đàn ông càng nghĩ càng tức giận, khát khao giành lại con trai đã lấn át hết nỗi sợ hãi. Anh không kìm được mà lớn tiếng hét về phía người phụ nữ ấy:
"Đừng tự lừa dối mình nữa! Trẻ con thì không nói làm gì, nhưng ngay cả bản thân cô cũng muốn tự lừa dối à? Đây đâu phải con cô!"
Anh chỉ tay, giọng gắt gỏng:
"Nếu cô thật sự thích trẻ con đến vậy thì tự sinh một đứa đi! Đừng có chăm chăm vào con trai của tôi như thế!"
Tiếng hét đột ngột khiến ma nữ thoáng run rẩy, vẻ hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt. Một lúc sau, cô mới khẽ cười – nụ cười mang theo nỗi đau buốt lòng.
"Đúng vậy... Tôi đã từng có một đứa con trai."
Cô nghẹn ngào, giọng nói trở nên run rẩy:
"Nó còn nhỏ lắm… Tôi không nên để lạc mất nó. Lúc cảnh sát tìm thấy… thì nó đã thành một cái xác lạnh ngắt rồi."
Nói đến đây, cổ họng của ma nữ bất chợt gào lên, tiếng kêu đau đớn như dã thú, khiến người ta rùng mình.
"Dù tôi đã chết, xuống tới tận địa phủ, tôi vẫn không tìm thấy nó. Nó chắc là đang oán hận tôi... nên mới không muốn đợi mẹ nó ở đường Hoàng Tuyền mà đi đầu thai sớm."
Người đàn ông nghe từng câu đứt quãng, những mảnh ghép dần hiện ra trong đầu anh.
Thì ra người phụ nữ này, lúc còn sống đã vô tình làm lạc mất con trai trong một lần ra ngoài chơi. Đến khi cảnh sát tìm được đứa trẻ thì đã quá muộn – nó bị bọn buôn người hành hạ đến chết.
Chỉ vài lời ngắn ngủi cũng đã đủ khắc họa một cuộc đời đầy bất hạnh của một người mẹ.
Anh im lặng hồi lâu rồi nhẹ giọng hỏi:
"Vậy... cô c.h.ế.t như thế nào?"
Ma nữ cúi đầu, lặng lẽ đáp:
"Hôm đó, tôi đi mua thức ăn, rồi bất chợt nhìn thấy bên kia đường có một đứa trẻ trông rất giống con trai tôi. Không biết đó là thật hay chỉ là ảo ảnh. Tôi không kịp suy nghĩ gì nữa, cứ thế lao sang đường... rồi bị xe đ.â.m chết."
Giờ thì anh đã hiểu. Không lạ khi trên thân thể cô ta đầy những vết thương tàn khốc như vậy.
Ma nữ nhìn Tiểu Tư ở bên cạnh mình, ánh mắt dịu dàng đầy thương yêu. Nụ cười của cô khiến gương mặt ma quái kia thoáng chốc trở nên bớt đáng sợ.
"Lúc tôi vừa mới chết, linh hồn còn lơ lửng trên cao, nhìn xuống nhân gian... tôi thấy Tiểu Tư. Thằng bé thật sự rất giống con trai tôi khi còn sống. Lúc đó, trong lòng tôi chỉ nghĩ... nếu có thể giữ cậu bé bên mình thì tốt biết bao."
Ký Hòa bình thản nói:
"Nhưng Tiểu Tư vẫn còn sống, dương thọ vẫn chưa hết. Cậu bé không nên bị cô đưa đến đây."
Ma nữ gật đầu, giọng nói nghèn nghẹn:
"Tôi biết. Người khác đều không nhìn thấy tôi, nhưng cậu bé thì thấy. Chính cậu bé là người đầu tiên bắt chuyện với tôi. Cậu bé ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức khiến tôi không cưỡng lại được... Tôi bị lòng ham muốn làm mờ lý trí. Tôi dùng phép để che mắt cậu bé... rồi dẫn cậu đến nơi này."
Người đàn ông nhìn cô, giọng đã không còn giận dữ như trước:
"Cô mất con, chắc hẳn cũng hiểu rõ cảm giác đau đớn ấy. Chúng ta đều là bố mẹ... Cô muốn bố mẹ khác cũng phải chịu nỗi đau mà cô từng trải qua sao?"
"Nói cho cô biết, mẹ ruột của Tiểu Tư... đã phát điên vì con trai mình đột nhiên biến mất."
"Nếu cô thật sự yêu thương thằng bé... thì càng nên để nó trở về bên gia đình."
Ma nữ im lặng hồi lâu, rồi cúi đầu nhỏ giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1568.html.]
"Xin lỗi..."
Sau đó, cô buông bàn tay đang nắm lấy Tiểu Tư ra.
Tiểu Tư nhìn ma nữ một cái, rồi lại nhìn người đàn ông. Trong ánh mắt non nớt của cậu bé dường như có điều gì đó trở nên rõ ràng hơn. Cậu bé chạy lại bên cha mình, rồi quay đầu lại nói với ma nữ, giọng non nớt nhưng rành mạch:
"Dì à, dì đã đưa con rời xa bố mẹ... Con không muốn tha thứ cho dì."
Ký Hòa khẽ nhướng mày, nhìn đứa trẻ với ánh mắt có phần bất ngờ.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, thế mà lại có thể phân biệt rõ ràng giữa đúng và sai, tha thứ hay không tha thứ, thật khiến người ta cảm thán.
Tiểu Tư nói tiếp, lần này giọng mềm mại hơn:
"Nhưng... thời gian được ở bên dì, con rất vui. Hy vọng sau này dì có thể sửa sai... trở thành một người tốt."
Nghe đến đây, ma nữ cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng. Cô không ngược đãi hay dọa nạt Tiểu Tư. Trong quãng thời gian ở bên nhau, cô thật sự đối xử với thằng bé như con ruột của mình.
Được nghe những lời này từ chính miệng đứa trẻ, cô cảm thấy... mọi thứ đều xứng đáng.
Người đàn ông bế con trai lên, ôm chặt trong vòng tay rắn chắc. Cảm giác mất đi rồi lại tìm lại được khiến anh – một người luôn mạnh mẽ – cũng không kìm được mà đỏ hoe khóe mắt.
Anh khẽ thì thầm:
"Về nhà thôi... chúng ta về nhà."
Ký Hòa lúc này mới lên tiếng nhắc nhở:
"Người sống không thể ở lại cõi âm quá lâu. Chúng ta nên rời đi thôi."
Người đàn ông lo lắng hỏi:
"Vậy... chúng tôi phải làm gì để quay về?"
"Chỉ cần anh nghĩ trong lòng rằng mình muốn trở về, vậy là được."
Vừa dứt lời, bóng dáng Ký Hòa lập tức tan biến giữa không khí.
Linh hồn trở lại thể xác, Ký Hòa mở mắt, ngồi dậy từ ghế sô pha.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Trước mắt cô là một nhóm người đang vây quanh, bàn tán xôn xao.
Ký Hòa hơi sững sờ: "?"
Một người phụ nữ bên cạnh hoảng hốt hét lên:
"Thật sự c.h.ế.t rồi sao? Gia Vĩ làm sao vậy? Không có hơi thở, tim cũng ngừng đập, c.h.ế.t rồi sao?"
"Mà… cạnh anh ta còn có một người phụ nữ. Chẳng lẽ... cả hai c.h.ế.t cùng lúc?"
"Còn kịp đưa đến bệnh viện không?"
Giữa lúc hỗn loạn đó, có người bỗng reo lên:
"Khoan đã! Người phụ nữ kia mở mắt rồi!"
Ký Hòa: "..."
Trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu – chuyện gì vừa xảy ra rồi.