Trùng hợp làm sao, đúng lúc linh hồn hai người vừa rời khỏi thể xác, thì lại có người thân đến thăm nhà của Gia Vi. Nhìn thấy anh nằm bất động, không còn chút hơi thở trên ghế sofa, người nhà lập tức hoảng hốt đến mức suýt ngất.
Nhưng còn chưa kịp gọi cấp cứu, họ đã thấy Ký Hoà—người ban nãy rõ ràng đã tắt thở—bất ngờ thở lại! Cảnh tượng ấy làm người phụ nữ đứng gần nhất hét toáng lên.
"Trời ơi, cái gì thế này! Sống lại rồi à?"
"Đây là... người hay ma vậy? Khiếp quá!"
Ngay giây sau, linh hồn của Gia Vi cũng quay trở lại với thể xác. Anh bật dậy như chiếc lò xo, thở hổn hển, hoảng hốt nói lớn:
"Tiểu Tư... tôi tìm thấy Tiểu Tư rồi!"
Anh vừa dứt lời, đã thấy cả một đám người đang vây quanh mình. Gia Vi ngơ ngác vài giây, rồi nhận ra:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Bố, mẹ... sao hai người lại ở đây?"
Người phụ nữ tóc bạc rơm rớm nước mắt, vừa lau vừa nghẹn ngào:
"Gia Vi à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Mẹ nấu món thịt kho tàu, định mang sang cho con một ít, ai ngờ vừa bước vào nhà đã thấy con nằm thẳng cẳng trên ghế, mặt trắng bệch như xác chết! Mẹ sợ đến mức suýt báo cảnh sát đấy con ơi!"
Họ thật sự đã rất lo lắng. Nếu trễ thêm chút nữa thôi, có lẽ đã đưa anh đi hỏa táng.
Gia Vi vừa cười vừa khóc, lòng ngập tràn vui sướng vì đã tỉnh lại đúng lúc. Nếu chậm trễ, thân xác bị thiêu, linh hồn anh chắc chắn sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở cõi âm, không thể trở về.
"Mẹ à, con không sao đâu. Ban nãy chỉ là... hồn lìa khỏi xác một chút thôi."
Nghe đến đây, mẹ anh kinh ngạc:
"Hồn lìa khỏi xác? Con đang nói cái gì vậy?"
"Ờm... Nói chung là, mọi chuyện dài dòng lắm..." – Gia Vi vội vàng chuyển đề tài, mặt sáng rỡ – "Quan trọng là, con tìm thấy Tiểu Tư rồi!"
"Thật sao?" – Người mẹ vui mừng khôn xiết – "Cháu trai của mẹ đâu rồi?"
Ngay lúc đó, một giọng trẻ con rụt rè vang lên từ góc phòng:
"Bố... bà ơi..."
Tất cả ánh mắt trong phòng lập tức hướng về phía phát ra giọng nói. Trong góc tối, một cậu bé đang lặng lẽ đứng đó. Và người phụ nữ điên vẫn co ro trong góc từ nãy giờ bỗng lao ra, ôm chặt lấy cậu bé.
Cô ấy không còn vẻ ngờ nghệch hay hoang dại như thường thấy nữa. Dường như giây phút gặp lại con đã đánh thức một phần nào đó trong tâm trí đang tan vỡ.
Gia Vi chứng kiến cảnh ấy, trong lòng không khỏi xúc động. Anh quay đầu, hỏi Ký Hoà với vẻ khẩn cầu:
"Đại sư... Vợ tôi như vậy, có thể hồi phục được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1569.html.]
Ký Hoà không trả lời ngay. Cô nhìn người phụ nữ đang run rẩy ôm con, ánh mắt đầy suy tư. Cô không phải bác sĩ, không thể đưa ra chẩn đoán chính xác, nhưng...
"Hiện giờ Tiểu Tư đã trở về rồi, nếu để cô ấy ở bên con thường xuyên hơn, tiếp xúc nhiều hơn... có thể sẽ từ từ hồi phục." – Ký Hoà đáp.
Bởi dù là mẹ ở cõi dương hay cõi âm, nỗi đau khi mất con đều giống nhau – đều xé lòng như thế.
May mắn thay, giờ đây gia đình từng bị tan vỡ này, đã có cơ hội để hàn gắn.
Còn về ma nữ đã đưa Tiểu Tư đi, dù không hẳn có ý xấu, nhưng hành động của cô ta đã khiến một gia đình khốn khổ, một người mẹ phát điên, chắc chắn sẽ phải trả nghiệp tương ứng. Ở cõi âm, nghiệp báo là thứ không thể trốn tránh – thậm chí còn công bằng hơn cả cõi dương.
Hai tuần trôi qua thật nhanh. Buổi lễ thời trang Chic Moments diễn ra đúng như dự kiến.
Ký Hoà ngó vào danh sách khách mời, ánh mắt lướt qua một cái tên quen thuộc: An Nhiễm.
"An Nhiễm cũng tới sao?" – Cô lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu lên tìm kiếm giữa biển người.
Quả thật, An Nhiễm cũng vừa nhìn thấy Ký Hoà. Cô ấy len qua đám đông, bước vội về phía bạn mình, ánh mắt rạng rỡ như ánh sao.
"Trời ơi, Ký Hoà! Không ngờ lại gặp cô ở đây!" – Cô ấy cười tươi – "Giới giải trí đúng thật là một cái vòng tròn nhỏ bé!"
Hôm nay, An Nhiễm thật xinh đẹp. Cô diện váy đuôi cá màu tím nhạt ôm sát, phối cùng vòng cổ ngọc trai, trông vừa thanh lịch vừa đoan trang. Một tạo hình hoàn toàn trái ngược với phong cách lầy lội, hài hước thường ngày của cô.
Trời vào giữa tháng Mười đã hơi se lạnh, An Nhiễm vừa đứng dậm chân vừa thì thầm:
"Tôi căng thẳng quá... Sầm Ninh cũng tới đấy!"
Ký Hoà nhướng mày: "Sầm Ninh đến thì có gì căng thẳng?"
"Thì là vì chắc chắn truyền thông sẽ so sánh chứ sao! Nếu là người khác thì còn đỡ, chứ Sầm Ninh thì... tuyệt sắc như thế, dù mình có trang điểm kỹ đến đâu cũng chỉ là nền cho cô ta thôi."
Ký Hoà bật cười: "Vậy mà cô không biết, tôi xuất hiện ngay trước Sầm Ninh đấy."
"???" – An Nhiễm như bị sét đánh – "Bà mẹ nó! Đạo diễn tin cô thật đấy! Bình thường chẳng ai dám xuất hiện trước Sầm Ninh cả, vì ai cũng thành nền hết!"
Cô nàng còn vô thức đưa tay lau mồ hôi trên trán thay cho Ký Hoà.
Nhưng Ký Hoà chỉ cười nhẹ. Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc mình có phải là "nền" hay không.
"Mỗi người một vẻ đẹp riêng mà. Sao cứ phải cạnh tranh?"
Chiếc váy mà Chic Moments chuẩn bị cho Ký Hoà là một chiếc váy dài trắng muốt, thiết kế phức tạp như váy công chúa Disney. Chỉ riêng việc mặc vào cũng phải cần đến ba người trợ giúp.
Nhưng hiệu ứng thị giác cuối cùng thì tuyệt vời. Đuôi váy dài đến bốn mét, lấp lánh ánh sao như một dải ngân hà đổ dài xuống thảm đỏ. Mỗi bước chân của cô như mang theo cả một vũ trụ đang chuyển động.
Buổi lễ thời trang được phát sóng trực tiếp. Vừa khi Ký Hoà xuất hiện, phần bình luận trực tuyến đã ngay lập tức bùng nổ.