Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1579

Cập nhật lúc: 2025-04-19 12:20:39
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ đến đây, Bánh Quy Nhỏ bỗng cất giọng có phần lạnh nhạt:

"Thúy Thúy, em còn nhớ nhà chị từng có một người chị gái không?"

Cô bé lập tức gật đầu:

"Nhớ chứ. Hồi em còn nhỏ, chị ấy hay cho em kẹo nữa mà."

Nghe vậy, Bánh Quy Nhỏ nhẹ nhàng thở phào. Vậy là ký ức ấy vẫn còn được giữ lại. Cô tiếp tục hỏi, ánh mắt ánh lên hy vọng:

"Thế em có biết chị gái đó... đã mất như thế nào không?"

Cô vốn mong có thể tìm được chút manh mối từ Thúy Thúy, không ngờ câu trả lời lại đơn giản đến bất ngờ:

"Chết vì bệnh thôi ạ."

Đúng lúc ấy, từ phía điện thoại di động mà Bánh Quy Nhỏ đang cầm, giọng của Kỷ Hòa vang lên, lạnh lùng mà sắc bén:

"Em có tận mắt nhìn thấy chị ấy c.h.ế.t vì bệnh không?"

Thúy Thúy hơi ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

"Không có."

Nhưng cô bé vẫn cố giải thích thêm:

"Nhưng lúc đó chị ấy thực sự bị bệnh rất nặng. Ai cũng nhìn ra được mà. Trên mặt chị ấy xuất hiện rất nhiều đốm đỏ, sau đó thì cả tay và chân cũng có nữa. Nhìn đáng sợ lắm. Mẹ em còn nói đó là bệnh truyền nhiễm, dặn em đừng lại gần chị ấy."

Nghe đến đây, Bánh Quy Nhỏ hỏi tiếp, giọng chậm rãi:

"Vậy em còn nhớ rõ chị ấy có triệu chứng gì không?"

Thúy Thúy ngẫm nghĩ một hồi rồi kể tiếp:

"Chị ấy ở suốt trong phòng, không ra ngoài. Da mặt lúc nào cũng trắng bệch, cứ như người không còn sức sống. Có lần mẹ bảo em mang ít mận sang nhà chị, em vô tình mở cửa phòng. Ánh sáng bên ngoài rọi vào, chị ấy lập tức la lên đau đớn. Em thấy chị như bị lửa đốt, người co rúm lại, nhìn phát hoảng."

Thúy Thúy bỗng hạ giọng, đôi mắt lóe lên một tia kỳ quái. Cô bé ghé sát tai Bánh Quy Nhỏ thì thầm:

"Chị này..."

Bánh Quy Nhỏ giật mình, theo phản xạ liền hỏi:

"Gì vậy?"

"Chị có từng nghe về truyền thuyết ma cà rồng chưa?"

Cô bé chớp chớp mắt đầy vẻ hứng thú:

"Chị ấy... rất giống ma cà rồng mà! Luôn trốn trong phòng tối, không thể ra nắng. Biết đâu còn ăn cả m.á.u người nữa đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1579.html.]

Ánh mắt của Thúy Thúy ánh lên vẻ phấn khích, như thể đang kể một chuyện rùng rợn đầy thú vị. Nhưng đối với Bánh Quy Nhỏ, người được nhắc đến lại là chị gái ruột của mình. Nghe đến đó, cô không khỏi chau mày, giọng chùng xuống:

"Đừng nói linh tinh. Ma cà rồng chỉ có trong truyện thôi, làm gì có thật."

Tuy vậy, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác nặng nề. Càng nghe, cô càng thấy những triệu chứng mà Thúy Thúy miêu tả sao mà giống... căn bệnh đó đến thế.

Lupus ban đỏ.

Cô là sinh viên y, cô biết rõ căn bệnh này có những biểu hiện rất đặc trưng: những vết đỏ hình cánh bướm xuất hiện hai bên má, làn da nhạy cảm với ánh nắng, dễ bị tổn thương. Trong trường hợp nặng còn ảnh hưởng đến nội tạng, hệ miễn dịch, có thể dẫn đến tử vong.

Nếu chỉ đơn thuần là lupus, thì đúng là căn bệnh đó có thể cướp đi mạng sống. Nhưng... Kỷ Hòa đã nói: "Chị em không c.h.ế.t vì bệnh."

Vậy thì...

Giọng Kỷ Hòa từ điện thoại lại vang lên, lạnh lẽo đến rợn người:

"Là vì họ không có tri thức."

"Em cũng thấy rồi đó, ngay cả một đứa trẻ như Thúy Thúy cũng đã mô tả chị em như thế nào. Nói chị là ma cà rồng, là quái vật. Em nghĩ xem, một đứa trẻ làm sao nghĩ ra được những điều đó? Tất cả đều là do người lớn dạy cho."

Bánh Quy Nhỏ cắn môi, nước mắt bất giác trào ra. Cô khẽ thì thầm:

"Em hiểu rồi..."

Ngôi làng của họ vốn nghèo nàn, lạc hậu. Trước đây từng có chuyện một người trong làng đổ bệnh sau đám tang, liền bị cho là bị thần linh trừng phạt vì ăn mặc thiếu nghiêm túc khi tiễn đưa người chết. Người ta không nhìn bằng con mắt lý trí, chỉ nhìn bằng sự mê tín.

Còn với Từ Lệ... gương mặt chị đầy vết đỏ, không thể tiếp xúc ánh sáng, trông đáng sợ... Đối với dân làng, chị không phải người bệnh. Họ chỉ nghĩ chị là thứ bị nguyền rủa, là điềm xui, là tai họa giáng xuống vì xúc phạm thần linh.

Và thế là... họ đã loại bỏ tai họa đó.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Bánh Quy Nhỏ run rẩy, lẩm bẩm:

"Vậy... là họ, cùng bố mẹ em... đã g.i.ế.c chị ấy?"

"Chị đi rồi..."

Cô bật khóc, từng tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Đau đớn hơn cả, là khi hiểu rằng cái c.h.ế.t của chị gái không phải vì ma quỷ nào cả, mà chỉ vì sự thiếu hiểu biết đến ngu muội của con người.

Kỷ Hòa lúc này chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dường như đang xuyên qua ống kính mà nhìn thẳng vào ngôi nhà cũ.

Cô bất ngờ hỏi:

"Trong sân nhà em có cái giếng đúng không?"

Bánh Quy Nhỏ hơi sững người:

"Vâng… đúng là có một cái giếng. Hồi nhỏ em vẫn dùng nó, nhưng giờ khô cạn rồi. Bố mẹ lấy một tấm đá to đậy lại, bỏ hoang lâu rồi."

Giọng Kỷ Hòa vang lên đều đều, nhưng lạnh lẽo:

"Giờ em thử mở tấm đá đó ra xem."

Loading...