Thu phục đám bướm đêm mắt người xong, Phượng Khê mới vô thức nhớ tới một vấn đề.
Sau khi trận pháp được khởi động lại, cấm chế cấm bay ở nơi này cũng bắt đầu có hiệu lực.
Quả nhiên, nàng rút thanh kiếm gỗ ra, cố mãi nhưng vẫn không thể ngự kiếm phi hành.
Chim béo cũng thử vài lần, nhưng cùng lắm chỉ có thể bay lên độ cao chừng một trượng, không thể bay cao hơn.
Quả cầu đen thử hóa thành làn sương, nhưng vẫn không thể bay ra ngoài.
Phượng Khê cảm thấy hiện tại nàng chẳng khác gì con ếch xanh bị nhốt dưới đáy giếng.
Thôn Hỏa Hưu đưa ra ý tưởng: “Chủ nhân, ta rất giỏi đào hang, hay chúng ta đào hang ra ngoài đi?”
Phượng Khê: “…”
Tạm không bàn đến chuyện sau khi đào hang, yêu trùng ở đây có chạy ra ngoài gây họa cho sinh linh không. Quan trọng là nơi này có trận pháp, Thôn Hỏa Hưu căn bản không thể đào được.
Quả nhiên, dù Thôn Hỏa Hưu dùng sức mạnh đến độ móng vuốt suýt gãy gập, thì vẫn chẳng thể đào được.
Quả cầu đen bất chợt nói: “Chủ nhân, không phải lão già Vân Tiêu Tông từng nói, tấm lệnh bài rách kia có thể vẽ nhật nguyệt, vẽ núi sông, vẽ càn khôn gì đó kia mà. Ngươi thử vẽ một cánh cửa xem nào?”
Phượng Khê: “…”
Ối giời, nó tưởng lệnh bài của nàng là bút Mã Lương chắc?
Nhưng hiện tại Phượng Khê thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành lấy tấm lệnh bài ra thử.
Nói thật thì, tấm lệnh bài này trông rất giống một cây bút vẽ bùa tầm thường.
Nhưng vừa vẽ dứt nét, Phượng Khê nhạy bén phát hiện xung quanh có linh lực d.a.o động. Nàng gần như vô thức cất chim béo vào túi đựng linh thú.
Sau đó, trong ánh sáng trắng lập lòe, nàng biến mất tại chỗ.
Ở nơi tận cùng hang sâu truyền đến một tiếng thở dài.
Hang sâu lại lần nữa chìm vào sự tĩnh mịch.
Khi Phượng Khê khôi phục ý thức, nàng phát hiện bản thân đang ở trong… bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.
Con hàng này tỏ vẻ: “…”
Ối giời ơi, truyền tống nàng đến đây chẳng phải tra tấn nàng ư?
Nếu lấy thì sợ bị người ta phát hiện ra, đến khi đó nàng sẽ bị c.h.ế.t chìm trong nước bọt!
Nếu không lấy thì Hỗn Nguyên Tông vẫn đang nợ nàng hơn chín nghìn vạn lượng.
Trong lúc nàng đang phân vân, bốn loại linh căn trong đan điền bắt đầu nắm tay nhau xoay vòng.
Phượng Khê: “…”
Hay là, nàng ở lại đây… tu luyện nhỉ?
Phượng Khê nói là làm, nàng lập tức ngồi trên đống linh thạch, bắt đầu tu luyện.
Trong lòng con hàng này thỏa mãn không thôi, người trước đó có thể hưởng thụ cách tu luyện xa xỉ này là lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt.
Chẳng qua, ông ta phải tốn công khai thác mỏ quặng, còn nàng thì không.
Nàng cũng không tham, chỉ hưởng đúng chín nghìn vạn mà nàng đáng được nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-124.html.]
Bốn linh căn trong đan điền vui đến nở hoa.
Linh khí ở đây nồng đậm hơn linh khí trong phòng ấp trứng của Ngự Thú Môn nhiều.
Phượng Khê còn thả cả chim béo, quả cầu đen và Thôn Hỏa Hưu ra ngoài.
Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Có linh khí miễn phí, tội gì mà không hưởng?
Thôn Hỏa Hưu thầm đắc ý không thôi.
Nó quả là thông minh.
Tưởng trước kia nó bị mấy lời ba hoa của Phượng Khê lừa gạt nên mới đi theo nàng á? Không hề, nó cố ý dụ dỗ nàng lừa nó đấy!
Thợ săn thường xuất hiện dưới hình thức con mồi kia mà!
Không sai, chính là như vậy.
Đây là sự thật.
Một sự thật không chấp nhận phản bác.
Một sự thật mà ai cũng không thể thay đổi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phượng Khê cũng đã mất tích được ba ngày.
Người của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng đã tới Hỗn Nguyên Tông.
Hình Vu liên tục hỏi thăm tình hình của Phượng Khê, sau khi hỏi một đống vấn đề, gã đưa ra kết luận: “Chắc chắn tiểu sư muội lại gặp được cơ duyên cho xem! Tiểu sư muội luôn rất may mắn.”
Mọi người: “…”
Hình Vu nhanh chóng phát hiện ra chuyện tu vi của Quân Văn đã tăng tới Trúc Cơ tầng bốn trung kỳ, điều này khiến gã ghen tị phát điên.
Ngay cả tên đầu gỗ Quân Văn mà cũng có thể ngộ đạo ư?
Chắc chắn là được hưởng ké vận may của tiểu sư muội!
Đều tại sư phụ gã quá cố chấp, nói gì cũng không chịu nhận Phượng Khê làm đồ đệ.
Nếu không gã chắc chắn đã ngộ đạo từ lâu rồi, làm gì còn đến lượt Quân Văn nữa?
Hồ Vạn Khuê không biết trong lòng tiểu đồ đệ đang thầm oán trách bản thân, ông ta đang an ủi Tiêu Bách Đạo: “Nha đầu Tiểu Khê thông minh lanh lợi, lại hay gặp may mắn, chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cũng nói: “Đúng đó. Chắc chắn nha đầu Phượng Khê kia có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn không c.h.ế.t, ngươi yên tâm đi!”
Tiêu Bách Đạo gắng gượng đáp lại vài câu, sao ông có thể không lo lắng cho được?
Ngày ngày ông chỉ hận không thể hỏi thăm tám trăm lần xem, hồn đăng của Phượng Khê còn sáng không.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, ông còn định về sau sẽ luôn mang hồn đăng của Phượng Khê theo bên mình, tránh cho lúc muốn biết lại phải mất thời gian chờ kết quả.
Cũng không biết có phải người trong tông môn đã bị ông hỏi đến phiền không, mà ban nãy khi ông hỏi, Lê trưởng lão trông coi hồn đăng đáp: “Chưởng môn, ngài yên tâm! Hồn đăng của Tiểu Khê chẳng những vẫn sáng, mà còn sáng mạnh hơn trước ấy chứ!”
Tiêu Bách Đạo cảm thấy Lê trưởng lão đang an ủi mình, đúng là có tình huống hồn đăng sáng hơn, nhưng với điều kiện thần thức đột nhiên trở nên mạnh mẽ gấp nhiều lần.
Tiểu Khê mới mất tích ba ngày, sao thần thức có thể trở nên mạnh mẽ nhiều lần được?
Chuyện này không có khả năng.