Ma tộc định cử mười hai người, vừa hay đủ cho phía Nhân tộc chia mỗi tông môn ba suất.
Huyền Thiên Tông chỉ có hai người là Giang Tịch và Quân Văn, nên đã nhường suất còn thừa cho Ngự Thú Môn.
Hình Vu rất muốn tiến vào, nhưng vết thương của gã vẫn chưa lành, Hồ Vạn Khuê không hề suy xét đến việc đưa suất đó cho gã.
Hình Vu thầm nghĩ: nếu tiểu sư muội ở đây thì tốt rồi, chắc chắn nàng sẽ nghĩ cách đưa gã vào cùng.
Ôi!
Canh giờ thứ năm mươi tám nhớ nhung tiểu sư muội!
Trước khi mở cờ Càn Khôn, Lệ Nam Thực nghiêm mặt nói: “Chư vị, đây là lần đầu tiên có người tiến vào cờ Càn Khôn, những gì bọn ta biết về nó cũng chỉ đọc được từ điển tịch thượng cổ thôi, có thể trong này sẽ có cơ duyên lớn, cũng có thể sẽ có những nguy hiểm chưa biết rõ.”
“Ngoài ra, căn cứ theo nội dung trong điển tịch, một khi cờ Càn Khôn mở ra, phải chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày sau mới có thể ra ngoài, không thể rời đi giữa chừng. Nên mọi người nhất định phải cân nhắc kỹ rồi hẵng vào.”
“Lời khó nghe thì nói trước, một khi xảy ra chuyện, Nhân tộc các ngươi đừng oán trách Ma tộc bọn ta.”
Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “Tất nhiên rồi! Cũng tương tự, nếu đệ tử của Ma tộc xảy ra chuyện, các ngươi cũng đừng giận chó đánh mèo lên Nhân tộc bọn ta.”
Lệ Nam Thực gật đầu: “Nếu không còn ý kiến gì nữa, vậy chúng ta mở cờ Càn Khôn thôi.”
Bên phía Ma tộc vừa hay có đủ ba tu sĩ Hóa Thần, tuy bên phía Nhân tộc có tới mười tu sĩ Hóa Thần, nhưng để đảm bảo an toàn, cuối cùng vẫn quyết định cử ba người Tiêu Bách Đạo, Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê ra mặt.
Sáu vị đại năng Hóa Thần khoanh chân ngồi xuống, đồng thời kết ấn, rồi rót linh lực hoặc ma khí vào cờ Càn Khôn.
Cờ Càn Khôn bay tới giữa không trung, mở ra một lối vào.
Mười hai đệ tử Ma tộc dẫn đầu vào trước, đệ tử của Nhân tộc theo sát phía sau.
Thấy các đệ tử đã vào hết, Lệ Nam Thực ra hiệu cho đám người Tiêu Bách Đạo dừng lại.
Tuy sáu người đã ngừng rót linh lực và ma khí, nhưng cờ Càn Khôn vẫn lơ lửng giữa không trung, chiếu ra một bức màn sáng.
Trên màn sáng hiển thị hình ảnh bên trong cờ Càn Khôn.
Lúc này, cả đệ tử tinh anh của Nhân tộc và Ma tộc đều đang đứng ở đầu một cây cầu.
Nói là cầu, chẳng thà nói là một dây xích thì đúng hơn.
Dưới cầu là dòng sông chảy xiết, trong sông có vô số yêu thú thủy linh há to mồm, liên tục gào thét.
Không cần nghĩ cũng biết, một khi bất cẩn ngã xuống, đảm bảo đến xương cốt cũng không còn.
Hình Vu khẽ đảo mắt, nói: “Vòng này thử thách lòng can đảm, chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Mạc Tu Viễn - tam đệ tử của Bách Lý Mộ Trần nói: “Đảm bảo không đơn giản như thế. Biết đâu sau khi bước lên dây xích sẽ rơi vào ảo cảnh, thử thách tâm trí của tu sĩ thì sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-129.html.]
Thật ra hắn ta cũng rất muốn tiến vào, nhưng lúc còn ở vùng Cực Băng đã bị thương nặng, nên chỉ có thể từ bỏ.
Phần lớn mọi người đều đồng ý với cách nói của Mạc Tu Viễn. Vòng thử thách trong cờ Càn Khôn không thể đơn giản như lời Hình Vu nữa, đoán chừng sẽ có ảo cảnh.
Chưa ai trong số các đệ tử trong cờ Càn Khôn hành động, đều đang quan sát.
Cuối cùng, Tư Phệ nói: “Để ta đi trước.”
Y là ma đồng trời sinh, dù có ảo cảnh, y cũng có thể phá giải một cách nhẹ nhàng.
Quả nhiên, y vừa bước lên dây xích, trước mặt đã lập tức xuất hiện ảo cảnh.
Không biết y gặp được ảo cảnh gì, mà trên gương mặt tối tăm lại xuất hiện ý cười. Mãi một lúc lâu sau, y mới phá tan ảo cảnh, đi tới bên bờ bên kia.
Tổng cộng tốn một khắc.
Người thứ hai là Thẩm Chỉ Lan.
Giống như Tư Phệ, nàng ta cũng tốn chừng một khắc, có thể thấy được tâm trí cực kỳ kiên định.”
Bên ngoài cờ Càn Khôn, vẻ mặt Bách Lý Mộ Trần tràn ngập vẻ tự hào.
Hôm nay Thẩm Chỉ Lan đã kiếm cho ông ta không ít thể diện, khiến ông ta hãnh diện cực kỳ.
Dù đám người Tiêu Bách Đạo có nghi ngờ về nhân phẩm của Thẩm Chỉ Lan, thì cũng không thể không thừa nhận rằng, nàng ta đúng là thiên tài tu luyện.
Đến lượt mấy đệ tử tiếp theo, tuy cũng đều thuận lợi đi qua cầu, nhưng mất nhiều thời gian hơn Tư Phệ và Thẩm Chỉ Lan, tốn chừng nửa canh giờ.
Thậm chí toàn thân Lộ Tu Hàm còn ướt đẫm mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngã khỏi dây xích, dọa mọi người sợ run.
Thấy sắp đến lượt Giang Tịch và Quân Văn, trái tim Tiêu Bách Đạo nhảy lên tận cổ họng.
Ông không lo cho Quân Văn, bởi hắn là người không tim không phổi. Người ông lo lắng là Giang Tịch kia kìa.
Ngày thường đại đồ đệ khiến ông ấy bớt lo nhất, nhưng cũng là người tâm sự nặng nhất.
Có chuyện gì cũng giữ kín trong lòng, sợ rằng lần này huynh ấy sẽ bị ảo cảnh vây khốn mất thôi.
Cuối cùng cũng đến lượt Giang Tịch.
Miệng huynh ấy cứ liên tục lẩm bẩm điều gì đó, nhưng do biên độ đóng mở của đôi môi quá nhỏ, nên mọi người không nhìn rõ nội dung mà huynh ấy muốn nói.
Hiếm khi Hình Vu thông minh một lần: “Ta biết, huynh ấy vẫn luôn nhắc mãi ba chữ “tiểu sư muội”. Chắc chắn Giang Tịch sư huynh đang cầu xin tiểu sư muội phù hộ huynh ấy bình an vượt qua thử thách.”
Mọi người: “…” Sao họ cứ cảm thấy Giang Tịch đang cho rằng tiểu sư muội còn đáng sợ hơn tâm ma nhỉ?
Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn Tiêu Bách Đạo, ý hỏi: rốt cuộc đồ đệ bảo bối Phượng Khê của ông đã làm gì Giang Tịch thế?
Tiêu Bách Đạo: “…”