Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-04-16 08:48:29
Lượt xem: 281

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày thường trừ tu luyện ra, ông đều dành phần lớn thời gian và sức lực để giải quyết chuyện của tông môn, nên đã giao Phượng Khê và Quân Văn cho Giang Tịch chăm sóc.

Thế nên, ông thật sự không biết cách thức chung đụng của ba sư huynh muội.

Mà Tiểu Khê ngoan ngoãn như thế, sao Giang Tịch lại sợ nàng cho được?

Đoán chừng là tuy Giang Tịch đang tham gia thử thách, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của tiểu sư muội, nên mới nhắc mãi như thế.

Ôi, đại đồ đệ thật hiểu chuyện!

Hi vọng đại đồ đệ sẽ không bị chuyện này phân tâm, làm chậm trễ chuyện qua cầu.

Kết quả, chỉ tốn nửa khắc, Giang Tịch đã đứng ở bờ bên kia.

Tiêu Bách Đạo: “…”

Mọi người: “…”

Ấy thế mà Giang Tịch còn tốn ít thời gian hơn Thẩm Chỉ Lan ư?

Tâm trí của huynh ấy kiên định tới vậy ư?

Hay là nói, Phượng Khê đáng sợ đến vậy ư?

Chờ đến lượt Quân Văn, biên độ mấp máy của đôi môi hắn lớn hơn Giang Tịch, nên mọi người đều có thể thấy rõ, hắn đang lẩm bẩm ba chữ “tiểu sư muội”.

Vừa lên cầu, như thể phía sau có sói đuổi theo, hắn lập tức nhấc chân chạy!

Thậm chí khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hắn cũng đã tới bờ bên kia.

Mọi người có mặt tại quảng trường lập tức chìm vào yên lặng.

Tiêu Bách Đạo khẽ ho khan: “Từ nhỏ hai tiểu tử này vẫn luôn một lòng hướng đạo, không có bất cứ tạp niệm nào, nên tốc độ nhanh như vậy cũng thường thôi. Sở dĩ chúng luôn miệng nhắc Tiểu Khê là vì đang lo lắng cho sự an toàn của con bé, chuyện này chẳng liên quan gì đến việc qua cầu cả.”

Mọi người: “…” Chẳng lẽ ông không biết có một cụm từ rằng… càng giải thích càng mờ ám ư?

Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, trong lòng Hình Vu đã thầm thêm cho Phượng Khê một lớp bộ lọc thật dày rồi.

Quả nhiên tiểu sư muội không gì không làm được.

Dẫu nàng không có mặt, thì nơi này vẫn có truyền thuyết về nàng!

Lúc này, trong cờ càn khôn, trong tay những người tham gia thử thách có thêm một bình sứ nhỏ.

Cờ Càn Khôn khá am hiểu tâm lý người xem, nó thậm chí còn quay đặc tả bình sứ.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ, bên trên bình sứ viết dòng chữ “Chỉ huyết đan cực phẩm”.

Tuy Chỉ huyết đan là đan dược thường gặp, nhưng hiệu quả của Chỉ huyết đan cực phẩm sẽ tăng gấp mấy lần, đối với đám đệ tử tham gia thí luyện này, đây chắc chắn là đồ tốt.

Vì thế, trên mặt phần lớn mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc và vui vẻ.

Chỉ có hai người là ngoại lệ.

Giang Tịch vốn thuộc kiểu người vui buồn không lộ ra mặt, nên khi biểu cảm của huynh ấy không có thay đổi gì, mọi người còn có thể hiểu được.

Quan trọng là Quân Văn, trên mặt con hàng này chẳng những không bất ngờ hay vui vẻ, mà còn tràn ngập sự ghét bỏ.

Mọi người: “…”

Mọi người đều biết Huyền Thiên Tông là tông môn nghèo rớt mồng tơi, ấy thế mà hắn còn dám ghét bỏ Chỉ huyết đan cực phẩm á?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-130.html.]

Nhìn thái độ của hắn kìa, đúng là ngông cuồng!

Tiêu Bách Đạo cũng nghĩ thế, trong lòng ông thầm mắng Ngũ đồ đệ… cái đồ nghèo còn kén chọn!

---

Lúc này, cảnh tượng trong cờ Càn Khôn đã thay đổi. Hai mươi tư đệ tử tham gia thí luyện bị nhốt trong hai mươi tư chiếc lồng sắt.

Trong mỗi lồng sắt còn có một con yêu thú hoặc ma thú với vẻ ngoài quái dị mà trước nay mọi người chưa từng thấy, thậm chí trong điển tịch còn chưa từng ghi lại loài nào tương tự.

Lệ Nam Thực nói: “Đoán chừng đó đều là trận pháp yêu thú, dùng đặc điểm của các loại yêu thú và ma thú khác nhau rồi vá thành, để thử thách năng lực quan sát và ứng biến của các đệ tử.”

Mấy người Bách Lý Mộ Trần cũng nghĩ vậy, ánh mắt họ chăm chú quan sát phản ứng của từng đệ tử.

Tuy đối diện với các loại yêu thú và ma thú chưa từng gặp, nhưng biểu hiện của các đệ tử tinh anh vẫn rất đáng thưởng thức.

Họ đều tỏ vẻ bình tĩnh, vừa phòng thủ vừa nhử yêu thú.

Có lẽ họ định chờ nhử được nhược điểm, rồi mới tiến hành phản công.

Chẳng qua sức lực hai bên ngang bằng, nên khó có thể phân thắng bại trong một chốc một lát.

Hình Vu ngáp dài, cảm thấy có hơi nhàm chán.

Ôi!

Canh giờ thứ sáu mươi sáu nhung nhớ tiểu sư muội!

Lúc này, Phượng Khê bị gã nhớ nhung vừa mới kết thúc tu luyện.

Con hàng này vốn chỉ định tu luyện cả đêm, nhưng sau khi tiến vào cảnh giới quên mình, nàng tu luyện một mạch đến tận bây giờ.

Rõ ràng nàng cảm nhận được rằng: tu vi của mình cao hơn trước.

Nhưng do Ngũ linh căn vẫn chưa mọc đủ, nên nàng không thể tính được hiện tại tu vi của mình đang ở bậc nào.

Hơn nữa, bốn linh căn trong đan điền đã to lớn hơn trước nhiều, nhất là Kim linh căn, nó đã gần đuổi kịp ba linh căn khác.

Thấy Phượng Khê “chăm chú quan sát”, bốn linh căn cầm tay nhau, vui vẻ nhảy vòng tròn.

Cuối cùng còn cùng nhau… b.ắ.n tim với Phượng Khê.

Phượng Khê: “…”

Một đám chó c.h.ế.t!

Phượng Khê vừa rút thần thức ra khỏi đan điền, thì đã nhìn thấy chim béo và quả cầu đen. Cả hai đứa đều béo thêm vài vòng.

Vốn chỉ size M, giờ đã biến thành size 3XL rồi.

Chỉ mỗi Thôn Hỏa Hưu còn thoạt trông bình thường. Sau đó, con hàng này ợ một tiếng: “Chủ nhân, linh thạch chẳng ngon gì cả, vị kém xa dung nham.”

Phượng Khê: “…”

Ngay sau đó, nàng hoảng hốt phát hiện ra, núi linh thạch xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Suýt chút nữa nàng ngất lịm đi.

“Ngươi, ngươi ăn hết rồi?”

Thôn Hỏa Hưu gật đầu: “Ừ, ta đói quá! Chủ nhân vẫn luôn tu luyện, ta không tiện quấy rầy, nên ăn tạm lót dạ. Có phải ta hiểu chuyện lắm không?”

Phượng Khê: Hiểu cái con mẹ ngươi ấy!

Loading...