Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-04-16 10:41:20
Lượt xem: 259

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phượng Khê cũng khó xử lắm chứ!

Nàng chỉ có bút, không có bùa và mực!

Nàng đi dạo khắp bảo khố một vòng, nhưng vẫn chẳng tìm thấy hai thứ kia.

Cuối cùng, nàng chỉ đành lục tung nhẫn trữ vật của mình lên, tìm được mấy tấm bùa.

Có Hỏa Diễm phù, Hàn Băng phù, Hộ Thuẫn phù…

Đây đều là những “món quà” mấy người Hình Vu tặng vào lúc còn ở vùng Cực Băng, khi Phượng Khê và Quân Văn khóc lóc than nghèo.

Nhìn thấy mặt sau của lá bùa vẫn còn trống, Phượng Khê quyết định chắp vá tạm bợ.

Tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp đấy!

Quả cầu đen: “…”

Vẽ bùa còn chắp vá được ư?

Nó chưa từng nghe nói chuyện này!

Thế khi đưa linh lực vào lá bùa sẽ kích hoạt bùa chú ở mặt nào?

Hay kích hoạt đồng thời cả hai mặt?

Phượng Khê không quan tâm đến chuyện đó, nàng bắt đầu rút m.á.u của Thôn Hỏa Hưu.

Mực vẽ được tạo thành từ sự điều phối giữa m.á.u của yêu thú và một vài loại tài liệu khác. Nên Phượng Khê cảm thấy không cần điều phối, dùng thẳng m.á.u của Thôn Hỏa Hưu chắc cũng không sao.

Thôn Hỏa Hưu ngủ say như c.h.ế.t, dù bị lấy m.á.u, nó cũng chỉ khẽ hừ hai tiếng chứ không tỉnh lại.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Phượng Khê cầm bút Sơn Hà Càn Khôn lên khua tay múa chân trong không khí. Đợi đến khi cảm thấy bản thân đã thành thạo rồi, nàng mới chấm m.á.u của Thôn Hỏa Hưu, bắt đầu vẽ lên mặt trái của lá bùa.

Bùa nhất định phải được vẽ trong một nét, không thể gián đoạn, nên quả cầu đen và chim béo thậm chí còn chẳng dám thở mạnh.

Chúng sợ bị giận chó đánh mèo.

Bởi chúng dám chắc rằng, Phượng Khê còn lâu mới thành công. Đến lúc đó chắc chắn chủ nhân vô lương tâm sẽ không tự tìm nguyên nhân từ trên người mình, mà đổ tội lên đầu chúng nó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phượng Khê vừa vẽ được một nửa, bùa đã cháy.

Nàng không nhụt chí, tiếp tục vẽ.

Vẽ mười tấm liên tiếp, nhưng đều thất bại.

Quả cầu đen không kiềm chế được nữa, nó khuyên: “Chủ nhân, giấy và mực của ngươi đều không dùng được đâu, ngươi đừng phí công vô ích nữa.”

Phượng Khê lại không cho rằng như thế.

Bùa cháy chứng tỏ việc vẽ lên mặt trái tấm bùa chẳng có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở trên người nàng cơ.

Hoặc do linh lực mà nàng phát ra không ổn định, hoặc do lượng linh lực nàng phát ra không phù hợp.

Vì thế, nàng không để ý đến sự khuyên can của quả cầu đen, kiên trì vẽ tiếp.

Mắt thấy trong nhẫn trữ vật chỉ còn lại ba tấm bùa, Phượng Khê có hơi nhụt chí.

Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng cảm thấy hơi mệt.

Nàng đã lãng phí mười mấy tấm bùa rồi, đó đều là tiền cả đấy.

Nàng lại lấy thêm một tấm Hộ Thuẫn Phù nữa, ngưng thần tĩnh khí bắt đầu vẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-132.html.]

Lần này nét vẽ liền mạch, lưu loát.

Sau khi bút dừng, trên hoa văn khẽ lóe lên một luồng ánh sáng.

Thành công rồi!

Do quá đỗi kinh ngạc, quả cầu đen đã trực tiếp hóa thành một làn sương mù.

Chim béo cũng dùng cánh nhỏ che kín mỏ, đôi mắt to cỡ đậu xanh trợn tròn lên.

Thế cũng được ư?

Quả cầu đen cảm thấy sở dĩ Phượng Khê có thể thành công, công lao lớn là nhờ cây bút Sơn Hà Càn Khôn kia.

Cây bút quá tốt, đã bù đắp phần thiếu hụt của bùa và mực.

Đương nhiên, chính bản thân Phượng Khê cũng rất biến thái.

Chẳng qua, lá bùa nàng vẽ ra có thể sử dụng ư?

Trong lòng Phượng Khê cũng không chắc chắn. Nàng cất chim béo vào túi đựng linh thú, bảo quả cầu đen chui vào tấm Huyết Ma lệnh, rồi dùng linh lực kích hoạt lá bùa.

Nàng còn cố ý tập trung linh lực vào mặt vẽ bùa truyền tống ngàn dặm.

Nhưng sau khi kích hoạt, trước người nàng xuất hiện một tấm chắn bảo hộ.

Nàng lập tức lạnh lòng!

Lăn lộn nửa ngày, kết quả vẫn là uổng phí!

Quả cầu đen thầm nghĩ: sao hả? Nó nói đúng rồi đúng không?

Làm vậy căn bản không thể thành công.

Không nghe lời Tiểu Cầu Cầu, ăn thiệt rồi đấy!

Ngay khi nó đang định an ủi Phượng Khê, thì phát hiện ra bản thân đã mất liên lạc với thần thức của nàng.

Khi việc liên lạc được khôi phục, nó nhìn thấy chủ nhân đáng kính của nó, đang nằm úp sấp trên một tấm vải đen, trông giống hệt một con rùa.

Dù mới truyền tống lại đây, Phượng Khê vẫn duy trì sự tỉnh táo như cũ. Đôi mắt nàng quan sát tình huống xung quanh, trong đầu không ngừng phân tích.

Phía dưới tấm vải đen mà nàng đang nằm có vầng sáng, dường như phía trên đang chiếu ra hình ảnh gì đó, nên có lẽ tấm vải đen này là Linh khí hoặc Ma khí.

Phía dưới có vài tên Ma tộc đang đứng. Nói cách khác, sứ đoàn Ma tộc tới rồi!

Nàng cảm thấy mấy tên Ma tộc kia cực kỳ thuận mắt.

Ừm, người chủ động dâng tới cửa để gánh tội thay, đương nhiên phải thuận mắt rồi.

Vừa nghĩ, nàng vừa phất tay với mọi người: “Trùng hợp quá, mọi người đều ở đây à? Mấy ngày không gặp, nhớ mọi người quá đi mất thôi!”

Hình Vu là người đầu tiên phản ứng lại, gã nhảy dựng lên, chạy tới: “Tiểu sư muội! Tạm thời ngươi đừng vội nhảy xuống, kẻo bị thương, để ta ngự kiếm đi đón ngươi!”

Mọi người: “…” Cờ Càn Khôn chỉ cách mặt đất chừng một trượng, chút khoảng cách này còn lo bị thương á? Còn phải ngự kiếm cơ á?

Không quan tâm mọi người nghĩ gì, Hình Vu thật sự ngự kiếm đi tới bên cạnh Phượng Khê.

Nhân khoảng thời gian ngắn ngủi này, Phượng Khê đã nghĩ xong cái cớ cho sự biến mất của mình. Nàng sẽ nói bản thân bị cuốn vào một khe hở thời không, sau đó bị miếng vải đen này hút ra.

Cái cớ này không chê vào đâu được!

Về phần chân tướng sự việc, chờ sứ đoàn Ma tộc rời đi, nàng nói với mọi người cũng không muộn.

Loading...