Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-04-16 11:18:16
Lượt xem: 314

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kết quả, nàng vừa định trèo lên kiếm của Hình Vu, trong Cờ Càn Khôn đã truyền ra một lực hút cực lớn, hút nàng vào trong.

Không thể không nói, Hình Vu phản ứng cực nhanh, gã lập tức tăng tốc lao về phía trước, túm c.h.ặ.t c.h.â.n Phượng Khê.

Sau đó… gã cũng bị cờ Càn Khôn hút vào.

Trước mặt họ lúc này đây là cây cầu làm bằng dây xích mà đám Thẩm Chỉ Lan từng gặp.

Hình Vu nói với Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta biết ngay mà. Dù ta không có xuất, thì chắc chắn ngươi cũng sẽ có cách đưa ta vào đây.”

Phượng Khê: “…”

Cảm ơn sự tin tưởng mù quáng mà ngươi dành cho ta!

Nhưng, ta đâu có muốn vào đây!

Phượng Khê liếc mắt nhìn Hình Vu, gã lập tức hiểu ra, bèn dùng ngôn ngữ cực kỳ ngắn gọn kể tóm tắt tình huống hiện tại cho nàng nghe.

Trong lòng Phượng Khê hiểu rõ.

Hình Vu nói: “Tiểu sư muội, khi Giang Tịch sư huynh và Quân Văn đi qua cây cầu này vẫn luôn gọi ngươi, sau đó bèn thuận lợi vượt qua. Chút nữa ta cũng sẽ gọi tên ngươi, ngươi nhớ phù hộ ta chút nhé!”

Phượng Khê: “…”

Con mẹ nó chứ!

Hai tên kia nhắc tên nàng là vì bị nàng tra tấn tới phát sợ.

Còn gã đã bị nàng tra tấn bao giờ đâu? Nhắc tên nàng thì có tác dụng gì?

Nàng dùng tay che miệng, nhỏ giọng thì thầm với Hình Vu.

Hình Vu không nói hai lời, lập tức nhấc chân chạy qua cầu, không hề dừng lại lấy một giây, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Quân Văn.

Lúc này, trên cờ Càn Khôn chia thành hai khu vực, một khu vực phát hình ảnh của mấy người Quân Văn, khu vực còn lại phát hình ảnh và âm thanh của nàng và Hình Vu.

Nhưng do Phượng Khê che miệng, giọng nói cũng cực nhỏ, nên mọi người căn bản không thể biết nàng vừa nói gì.

Thấy Hình Vu thuận lợi qua cầu, Phượng Khê chậm rãi bước lên, ngồi xổm trên cầu nói chuyện phiếm với yêu thú dưới sông.

“Các ngươi không phải yêu thú thật sự, mà là yêu thú trận pháp đúng không? Eo, trông cũng giống phết nhỉ!”

“Thế các ngươi có đầu óc không, có khả năng suy nghĩ độc lập không? Nếu có đầu óc, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến việc nếm thử mùi vị của nhau à?”

“Ăn cái gì mà chẳng phải là ăn? Vì sao các ngươi thà nhớ thương miếng thịt vĩnh viễn không thể ăn được, mà từ bỏ miếng thịt ngay bên miệng? Thế chẳng phải ngốc à?”

“...”

Yêu thú dưới sông như thể bị dán Định Thân phù, sau khi yên lặng vài giây, chúng bắt đầu g.i.ế.t hại lẫn nhau.

Phượng Khê vừa hóng chuyện vừa khuyến khích chúng, chờ đến khi đám yêu thú dưới nước c.h.ế.t gần hết, nàng mới bắt đầu đứng dậy, thi triển pháp quyết mũi tên nước!

Nhắm phát nào chuẩn phát nấy!

Chẳng bao lâu sau, mấy con yêu thú còn sót lại đều bị nàng xử đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-133.html.]

Sau đó, con hàng này chậm rãi qua cầu, nói với Hình Vu trợn mắt, há hốc mồm rằng: “Thấy chưa? Đây mới là cách vượt ải chính xác nhất!”

Hình Vu: “…” Gã không có văn hóa, nàng đừng lừa gã!

Bên ngoài cờ Càn Khôn, mọi người bùng nổ!

Nói đúng ra là, từ khi Phượng Khê và Hình Vu bị hút vào, mọi người đã nổ tung.

Chẳng qua họ bị hành động “thất đức” của Phượng Khê làm cho ngẩn người, nên mới tạm thời yên tĩnh như gà thôi.

Lúc này, họ bùng nổ lần hai.

“Ha ha, Phượng Khê không hổ là tấm gương của Nhân tộc, hành động này quá trâu bò!”

“Người khác vượt ải, nàng phá ải luôn!”

“Nếu cờ Càn Khôn biết nói, đoán chừng sẽ tức c.h.ế.t cho xem! Nó chẳng phải đang dẫn sói vào nhà đấy ư?”

“...”

Hồ Vạn Khuê - chưởng môn Ngự Thú Môn vỗ vai Tiêu Bách Đạo, nói: “Lão Tiêu, sao hả? Ta đã bảo nha đầu Tiểu Khê thông minh lanh lợi, sẽ bình an vô sự mà. Dẫu ném con bé đến chỗ quỷ quái như Ma giới, con bé vẫn có thể nhảy nhót tung tăng.”

Dứt lời, vô thức nhớ ra nơi đây vẫn còn người của Ma tộc, ông ta khẽ ho hai tiếng để che giấu sự lúng túng, rồi nói: “Nhân tộc và Ma tộc đã giao hảo nhiều đời, không chỉ riêng Tiểu Khê, mà ai cũng có thể nhảy nhót tung tăng.”

Nói ra lời này, ngay cả ông ta cũng chột dạ.

Sắc mặt nhóm người bên phía Ma tộc đều không được đẹp cho lắm.

Họ lấy cờ Càn Khôn tới đây, không phải là để nhìn đệ tử tinh anh của Nhân tộc thể hiện tài năng.

Lệ Nam Thực lạnh mặt nói: “Chư vị, trước kia chúng ta đã thỏa thuận, rằng số người vào cờ Càn Khôn của Nhân tộc các ngươi không thể vượt quá nhân số bên phía Ma tộc bọn ta. Bây giờ là thế nào?”

Tiêu Bách Đạo hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà tính sổ với bọn ta ư? Phải là bọn ta tìm ngươi tính sổ mới đúng.”

“Vết thương ở đan điền của tiểu đồ đệ bảo bối nhà ta vẫn chưa lành, căn bản không nghĩ tới chuyện tiến vào cờ Càn Khôn! Chắc chắn các ngươi đã động tay động chân, mới hại con bé bị hút vào.”

“Đáng thương cho tiểu đồ đệ yếu ớt, đáng thương, tâm tư đơn thuần của ta. Nếu con bé xảy ra chuyện gì, ta sẽ liều mạng già với các ngươi.”

Lệ Nam Thực tức đến bật cười!

Yếu ớt đáng thương?

Tâm tư đơn thuần?

Người ông nói và người trong cờ Càn Khôn kia, căn bản là hai người khác nhau!

“Tiêu Bách Đạo, ngươi có ý gì? Đây là thái độ giải quyết vấn đề của Nhân tộc các ngươi ư?”

Bách Lý Mộ Trần vội ra mặt giảng hòa: “Lệ Hộ pháp, Tiêu chưởng môn cũng là quan tâm quá hóa loạn thôi. Dẫu sao nha đầu Phượng Khê kia cũng đã mất tích vài hôm, vừa xuất hiện đã bị cờ Càn Khôn hút vào, ông ấy sốt ruột cũng là chuyện có thể hiểu được.”

“Về chuyện số người tiến vào bí cảnh, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ được hai đứa nó lại bị hút vào cơ chứ?”

“Nếu không, chúng ta lại mở cửa, để các ngươi cử thêm hai người nữa vào?”

Lệ Nam Thực hừ lạnh một tiếng: “Cửa vào chỉ có thể mở một lần. Thôi bỏ đi, nếu đã là chuyện ngoài ý muốn thì thôi vậy.”

Loading...