Đây là địa bàn của Nhân tộc, ông ta không tiện quá hùng hổ, huống hồ chuyện này thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Vả lại, tiến vào cờ Càn Khôn chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ông ta muốn nhìn xem, Phượng Khê kia còn có thể bày trò gì!
Lúc này có rất nhiều người đột nhiên phát ra tiếng kinh hô, ông ta tò mò dời mắt về phía vầng sáng.
Phía trên vầng sáng, Phượng Khê bị một đống bình sứ nhỏ chôn sống!
Hình Vu liều mạng “nhổ” nàng lên, vất vả lắm mới nhổ ra được.
Mọi người: “…”
Người khác vượt ải chỉ nhận được một bình sứ nhỏ, Phượng Khê lại nhận được… cả đống.
Phượng Khê tiện tay nhặt một bình sứ lên, nhìn thấy năm chữ “Chỉ huyết đan cực phẩm” viết ngoài bình, nàng khẽ bĩu môi, rồi nói với Hình Vu: “Huynh lấy trước đi, phần còn lại thuộc về muội.”
Hình Vu gãi đầu, chỉ lấy mười bình: “Tiểu sư muội, ta lấy ngần này là đủ rồi.”
Phượng Khê rất hài lòng.
Không tham, rất tốt.
Nàng cất những bình sứ còn lại đi.
Tuy nàng không thiếu, nhưng bán mấy thứ này cũng có thể kiếm thêm không ít linh thạch.
Lúc này, mọi người bên ngoài đã dời lực chú ý về khu vực phát hình ảnh đám người Thẩm Chỉ Lan.
Bởi đã có người g.i.ế.t c.h.ế.t yêu thú trong lồng sắt, vượt ải thành công.
Mọi người đều không ngờ rằng, người đầu tiên vượt qua thử thách lại là Quân Văn.
Thậm chí, quá trình vượt ải của hắn còn khá… nhẹ nhàng.
Quân Văn khoanh tay đứng thẳng người, thứ đồ chơi này kém xa tiểu sư muội!
Nó có thể lải nhải một tràng dài, làm lung lay đạo tâm của hắn, hay có thể liên tục tung ra mười tuyệt chiêu liên tiếp?
Hắn không xử đẹp nó ngay từ đầu, đã là tôn trọng nó lắm rồi!
Người thứ hai vượt ải là Thẩm Chỉ Lan, nhìn thấy Quân Văn đã ra trước, ánh mắt nàng ta khẽ lóe lên.
Người tiếp theo là Tư Phệ, Ứng Phi Long…
Yêu thú trong lồng của mỗi người đều tương ứng với tu vi của người đó, tu sĩ có tu vi càng cao, sẽ phải đối diện với yêu thú càng khó chơi.
Vì thế, những người ra trước đều là tu sĩ kỳ Trúc Cơ.
Trong số những tu sĩ kỳ Kim Đan, Giang Tịch là người đầu tiên ra ngoài.
Trên trán huynh ấy có một tầng mồ hôi mỏng, nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang của Quân Văn, huynh ấy thoáng chìm vào im lặng.
Xem ra về sau không thể cứ luôn đẩy Ngũ sư đệ ra làm đệm lưng, huynh ấy cũng nên luyện tâp với tiểu sư muội nhiều hơn.
Bên ngoài cờ Càn Khôn, Tiêu Bách Đạo đang thầm đắc ý trong lòng.
Ông cảm thấy giờ đây bản thân cao tới hai trượng tám!
Không hổ là đồ đệ của Tiêu Bách Đạo ông, đứa nào cũng xuất sắc cả.
Hai đồ đệ đã thành công vượt ải rồi, ông hướng tầm mắt sang khu vực chiếu hình của tiểu đồ đệ.
Không biết vì sao, cảnh tượng ở khu vực của Phượng Khê và Hình Vu vẫn giữ nguyên như cũ, không thay đổi đến ải thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-134.html.]
Mọi người suy đoán, có lẽ phải chờ nhóm Quân Văn thử thách xong, họ mới có thể tiến vào.
Mọi người chờ mãi, cuối cùng cũng chờ đến lúc nhóm trước hoàn thành thử thách, toàn bộ thành viên đều vượt qua.
Chẳng qua có người chẳng mất một sợi lông, cọng tóc nào; có người lại cực kỳ te tua.
Như Lộ Tu Hàm chẳng hạn.
Đùi phải hắn ta bị yêu thú cắn rớt một miếng thịt, nên đi đường khập khiễng.
Bây giờ càng nhìn Bách Lý Mộ Trần càng cảm thấy nhị đồ đệ chướng mắt, muốn đầu óc không có đầu óc, muốn tu vi không có tu vi. Chắc chắn trước kia ông ta bị mùa nên mới nhận hắn ta làm đồ đệ.
Lúc này, phần thưởng vượt ải cũng xuất hiện.
Khác với vòng thứ nhất, lúc này phần thưởng của mỗi người là khác nhau.
Giá trị phần thưởng tương ứng với thứ tự vượt ải của mọi người, ai vượt ải nhanh hơn thì nhận được phần thưởng có giá trị cao hơn.
Quân Văn nhận được một cây linh thực cấp Thiên, hắn mừng đến độ cười không khép nổi miệng.
Lộ Tu Hàm là người ra cuối cùng, nên chỉ lấy được một lọ Tụ Khí Đan thượng phẩm.
Vẻ mặt hắn ta tràn ngập sự khó chịu, nhất là khi nhìn thấy Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn kè kè bên cạnh Tần Thời Phong, hai người đang nói chuyện say sưa, ánh mắt hắn ta càng trở nên độc ác hơn.
Cờ Càn Khôn rất nhân tính hóa, nó không để họ tiến vào vòng thử ba ngay, mà dành cho họ chút thời gian để nghỉ ngơi.
Nhóm quần chúng đang hóng hót bên ngoài cảm thấy sự sắp xếp này quá tri kỷ!
Bởi họ đều đang mở to mắt, chuẩn bị xem Phượng Khê làm thế nào để vượt ải thứ hai.
Đừng bảo nàng sẽ lừa đám thú trận pháp trong lồng sắt tự sát đấy nhé?
---
Lúc này, Phượng Khê và Hình Vu đang bị nhốt trong lồng sắt.
Hình Vu đã bắt đầu thăm dò thú trận pháp, còn Phượng Khê vẫn đang nghiên cứu lồng sắt.
“Ơ? Lồng sắt này là giả à? Xem ra là do trận pháp hình thành. Ta vốn tưởng thứ đồ này còn có thể bán lấy tiền cơ đấy, hóa ra là ta nghĩ nhiều.”
Thú trận pháp bị nàng phớt lờ: “…”
Nó rống lên rồi nhào tới.
Phượng Khê nhẹ nhàng tránh thoát, nàng cau mày hỏi: “Ngươi vội vã muốn c.h.ế.t thế cơ à? Sống thêm một lát nữa không tốt ư?”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn làm chút chuyện có ý nghĩa trước khi kết thúc cuộc đời ngắn ngủi này à?”
Thú trận pháp: “…”
Nàng nói linh tinh gì thế, nó nghe chẳng hiểu gì cả.
Nó chỉ muốn ăn nàng thôi!
Phượng Khê lại lần nữa né tránh, rồi cười nói: “Chúng ta hợp tác đi! Chúng ta mở lồng sắt ra, xem bên ngoài có thứ gì tốt không?”
Thú trận pháp: “…”
Mọi người hóng hớt: “…”
Phượng Khê vẫn tiếp tục lải nhải: “Tốt xấu gì ngươi cũng đến với thế giới này rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài lồng sắt ư? Hay là ngươi không dám?”
“Thôi được rồi, xem dáng vẻ hèn nhát của ngươi kia, cứ coi như ta chưa nói gì vậy.”
“...”