Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:41:17
Lượt xem: 276
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thú trận pháp tức đến phổng mũi, nó hếch cằm ý bảo: xem thường ai đấy?
Sau đó, cái đầu to đùng của nó đột nhiên đ.â.m về phía lồng sắt.
Tia lửa b.ắ.n khắp nơi.
Phượng Khê vui vẻ cong môi, cũng bắt đầu dùng linh lực tấn công thanh sắt.
Nhưng trời luôn phụ lòng người có công, hai con hàng này lăn lộn nửa ngày, mà lồng sắt… vẫn chẳng chút sứt mẻ.
Phượng Khê: “…”
Thú trận pháp: “…”
Phượng Khê cảm thấy không thể cứng đối cứng được, mà phải tìm ra trận bàn.
Vì thế, nàng chỉ huy con thú trận pháp kia đào đất.
Đào mãi, đào mãi, cuối cùng cũng đào ra một trận bàn.
Phượng Khê: Ý!
Con hàng này vừa nhét linh thạch vào trong khe lõm của trận bàn, lồng sắt đã lập tức biến mất.
Ngay sau đó, một chiếc lồng sắt mới xuất hiện, nhốt Phượng Khê và thú trận pháp vào trong, trong lồng còn có thêm một con thú trận pháp mới.
Thú trận pháp số hai nhìn thú trận pháp số một: sao ngươi lại ở đây? Nàng ấy là đối tượng nhiệm vụ của ta kia mà? Đừng bảo ngươi định đào góc tường của ta đấy nhé?
Phượng Khê kiên nhẫn giao lưu với thú trận pháp số hai, nhưng rõ ràng tính cách của nó không được tốt như thú trận pháp số một, căn bản không muốn nghe nàng lải nhải dài dòng, nên lập tức rống lên rồi xông tới.
Phượng Khê chu môi ý bảo thú trận pháp số một: “Đến lúc chứng minh thực lực của ngươi rồi! Lên cho ta!”
Thú trận pháp số một: “…”
Được thôi, dù sao cũng đã thành thế này rồi!
Đánh bừa đi vậy!
Vì thế, hai con thú trận pháp lao vào đánh nhau.
Phượng Khê lấy ra một chiếc ghế nhỏ, nàng ngồi trên ghế, vừa cắn hạt dưa vừa quan sát trận đấu.
Lúc đến đoạn cao trào, nàng còn hào hứng vỗ tay.
Mãi đến khi thời cơ chín muồi, nàng mới ra tay, đánh cho thú trận pháp số hai nằm sấp: “Có phục không?”
Lúc này thú trận pháp số hai không còn quật cường như ban nãy nữa, nó ngoan ngoãn gật đầu.
Vì thế, Phượng Khê chỉ huy chúng đào trận bàn của nơi này ra, cất vào trong túi.
Sau đó, chiếc lồng sắt thứ ba xuất hiện…
Ban đầu công cuộc thu thập thú trận pháp của Phượng Khê tốn khá nhiều thời gian, nhưng dần dà, thú trận pháp của nàng nhiều lên, chỉ cần chớp mắt đã có thể đánh cho thú trận pháp mới nằm sấp.
Vì thế, nàng chỉ cần phụ trách cất trận bàn vào túi là được!
Chính bản thân con hàng này cũng không đếm được mình đã thu thập bao nhiêu trận bàn. Nàng cảm thấy trò này không còn thú vị nữa, bèn nói với đám thú trận pháp: “Ta chơi chán rồi, các ngươi tự sát đi thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-135.html.]
Nhóm thú trận pháp: “…”
Con thú trận pháp số hai lập tức nảy ra ý định phản kháng.
Nơi này có tận mấy chục con thú trận pháp, chơi c.h.ế.t một tiểu nha đầu chẳng phải chuyện quá dễ dàng ư?
Vì thế, nó rống lên, kêu gọi nhóm thú trận pháp cùng xông lên!
Phượng Khê cong môi: “Khá thú vị đấy chứ!”
Nàng gọi kiếm gỗ ra, đ.â.m thẳng về phía con thú trận pháp xuất hiện cuối cùng.
Một kiếm trí mạng.
Lông sắt và đám thú trận pháp còn lại lập tức biến mất không thấy.
Tưởng nãy giờ nàng ngồi chơi xơi nước thật đấy à?
Trong quá trình xem nhóm thú trận pháp “tẩm quất” cho nhau, nàng đã tìm ra nhược điểm của thú trận pháp. Chỉ cần nàng muốn, thì hoàn toàn có thể đối phó với cả bọn.
Chẳng qua nàng không muốn lãng phí thời gian, nên mới trực tiếp xử lý con thú trận pháp vừa xuất hiện, nhanh chóng vượt qua vòng thử thách số hai thôi.
Bên ngoài cờ Càn Khôn, biểu cảm của nhóm quần chúng ăn dưa giống nhau như đúc: cổ nghển ra, đôi mắt trợn tròn, khuôn miệng há to đến độ nhét vừa một quả trứng vịt!
Làm thế cũng được ư?
Người khác đi vào cần chờ cờ Càn Khôn phát phần thưởng, Phượng Khê lại tự tìm phần thưởng cho mình…
Mãi một lúc lâu sau, Tiêu Bách Đạo mới nói: “Từ nhỏ nha đầu Tiểu Khê này đã hiểu chuyện rồi. Những chuyện có thể tự mình làm, con bé chưa từng làm phiền người khác.”
Mọi người: “…”
Thấy sĩ khí bên phía Nhân tộc tăng vọt, trưởng lão Tư Kế Xuyên của tộc Độn Ma hừ lạnh: “Phượng Khê chẳng hề có bản lĩnh thật sự, chẳng qua chỉ dựa vào mồm mép để lừa đám thú trận pháp thôi. Vòng thử thách tiếp theo, nếu không có thú trận pháp, ta thấy nó là người đầu tiên bị loại.”
Bên phía Nhân tộc cũng có rất nhiều người nghĩ như vậy. Tuy biểu hiện của Phượng Khê ở hai vòng vừa rồi khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng họ kinh ngạc không phải vì tu vi của nàng cao, mà kinh ngạc vì đầu óc và mồm mép của nàng thôi.
Chẳng qua có người lại không nghĩ thế.
Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn rất coi trọng Phượng Khê.
Bởi mọi người chỉ nhìn thấy tài ăn nói của nàng, mà xem nhẹ nhát kiếm cuối cùng kia.
Trong lồng sắt có nhiều thú trận pháp như vậy, kiếm của nàng chẳng những nhẹ nhàng tránh những con thú trận pháp khác, đ.â.m thẳng con thú trận pháp cuối cùng, mà còn một nhát trí mạng. Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ nàng khống chế kiếm cực kỳ chính xác, hơn nữa nàng còn có sức quan sát và phán đoán cực kỳ nhạy bén. Nếu không sẽ không thể tìm được nhược điểm của thú trận pháp trong khi nàng chưa từng ra tay.
Không chỉ ông ta, mà chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông cũng nghĩ vậy.
Trong lòng Lộ Chấn Khoan không nhịn được mà cảm thán: nha đầu Phượng Khê này muốn đầu óc có đầu óc, muốn ngộ tính có ngộ tính, một khi vết thương ở đan điền khỏi hẳn, chắc chắn nàng sẽ kinh diễm bốn phương!
Tiêu Bách Đạo đã nhận được một đồ đệ tốt rồi!
Nếu sớm biết vậy, lúc ở lễ nhận đồ đệ của Bách Lý Mộ Trần, ông ta đã giành nhận Phượng Khê.
Tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận.
Có hối hận cũng muộn rồi.
Chẳng qua, giờ đây Lộ Chấn Khoan càng tò mò rằng cờ Càn Khôn sẽ khen thưởng cho Phượng Khê cái gì? Đừng bảo cũng cho nàng cả đống phần thưởng như vòng thử thách trước đó đấy nhé?