Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-04-17 01:14:40
Lượt xem: 326

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phượng Khê cũng chờ đợi lắm chứ, thậm chí nàng còn khởi động vòng bảo hộ cho mình, sợ bị phần thưởng nện đau.

Kết quả chờ mãi, chờ mãi, Hình Vu cũng đã nhận được một cây linh thực cấp Địa rồi, mà nàng vẫn chẳng nhận được gì cả.

Nếu đổi thành người khác thì sẽ bỏ qua, dẫu sao đây cũng là địa bàn của người ta, ngoài chịu thiệt ra thì đâu thể làm gì.

Nhưng Phượng Khê chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt cả!

Nàng cười lạnh: “Chơi không nổi thì đừng chơi! Quy tắc đã đặt ra mà cũng có thể tùy ý thay đổi! Tốt nhất ngươi đừng để tên là cờ Càn Khôn nữa, đổi tên thành cờ keo kiệt cho rồi!”

Nàng vừa dứt lời, một đống phần thưởng rơi xuống.

Có thứ đựng trong hộp ngọc, có thứ đựng trong bình sứ, có thứ đựng trong hộp gấm, cũng có thứ đựng trong túi.

Phượng Khê tiện tay mở một món ra xem, thấy bên trong chứa một cây linh thực cấp Thiên, biết cờ Càn Khôn không lừa mình, nàng bĩu môi nói với Hình Vu: “Cho huynh tùy ý chọn hai món đó!”

Hình Vu cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhất trần đời!

Gã nhắm mắt nhặt bừa hai món, tránh cho tiểu sư muội cảm thấy gã chỉ chuyên chọn đồ có giá trị cao.

Phượng Khê thấy vậy thì tiện tay cầm hai món đưa gã.

Hình Vu cảm động đến độ nước mắt lưng tròng: “Tiểu sư muội, ngươi đối xử với ta tốt quá đi mất thôi. Ta không nói mấy lời thừa thãi nữa, sau này ngươi có chuyện gì, dẫu phải lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ dốc toàn lực, tuyệt đối không trốn tránh.”

Phượng Khê cười đáp: “Chúng ta là sư huynh muội ruột, đâu cần nói mấy chuyện này.”

Hồ Vạn Khuê và Tiêu Bách Đạo: “…”

Hai đứa là sư huynh muội ruột từ bao giờ thế? Sao bọn ta thân là sư phụ, mà lại chẳng biết chút gì?

Không biết có phải cờ Càn Khôn trả thù Phượng Khê không, mà nó không cho nàng thời gian nghỉ ngơi, lập tức để nàng và Hình Vu tiến vào vòng thử thách thứ ba.

Trái lại nhóm Thẩm Chỉ Lan vẫn đang nghỉ ngơi.

Lần này, Phượng Khê và Hình Vu, mỗi người bị nhốt trong một căn phòng cực kỳ rộng rãi, trên đỉnh đầu có vô số con bọ cánh cứng phát ra những ánh huỳnh quang đủ loại màu sắc.

Vô cùng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết!

Trong tay họ có nhiều thêm một chiếc bình, của Phượng Khê là bình đỏ, của Hình Vu là bình xanh.

Ngoài ra, còn có một tờ giấy xuất hiện cùng lúc với chiếc bình, trên giấy viết điều kiện vượt ải.

“Trong vòng ba canh giờ, dùng tay bắt ba mươi con bọ cánh cứng có cùng màu với chiếc bình là có thể hoàn thành thử thách. Nếu bắt nhầm bọ cánh cứng có màu khác, trực tiếp bị loại.”

Hình Vu thản nhiên nói: “Thoạt nghe thử thách này cũng không khó lắm nhỉ!”

Dứt lời, gã nhảy lên, duỗi tay bắt một con bọ cánh cứng màu xanh.

Nhưng gã vừa nhảy lên, con bọ cánh cứng màu xanh kia lập tức biến thành màu hồng nhạt, gã đành vội vội vàng vàng rụt tay về.

Bởi một khi bắt nhầm sẽ bị loại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-136.html.]

Gã không cam lòng thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Thử liên tục mười lần mà vẫn không thể bắt được bọ cánh cứng có màu sắc tương ứng.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, nhóm quần chúng hóng hớt bàn tán sôi nổi: “Xem ra vòng này thử thách độ tinh mắt, độ nhanh nhẹn và độ phối hợp giữa tay - mắt. Nhất định phải vừa nhanh vừa chuẩn, nếu không sẽ không bắt được.”

“Đúng vậy, ta đã quan sát rồi, những con bọ cánh cứng kia biến đổi màu sắc chẳng theo quy luật gì cả. Thế nên chắc chắn không thể ôm cây đợi thỏ được.”

“Hơn nữa mật độ của bọ cánh cứng quá dày đặc, chỉ cần bất cẩn chút thôi là có thể bắt nhầm, thế thì sẽ bị loại ngay.”

“...”

Trên mặt đám người Lộ Nam Thực lộ rõ ý cười, vòng này Phượng Khê không thể áp dụng sự khôn vặt nữa rồi, xem nàng làm thế nào bây giờ!

Nghĩ đến đây, họ nhìn về Phượng Khê ở trong một căn phòng khác, thì thấy tiểu nha đầu đang gặm bánh bao thịt.

Chẳng hề có ý định bắt bọ cánh cứng.

Cũng không biết nên khen nàng bình tĩnh, hay nói nàng không tim không phổi nữa.

Chờ khi Hình Vu bắt được năm con bọ cánh cứng, nàng mới đứng dậy.

Nàng đưa tay kết ấn, linh lực hóa thành mấy ngọn lửa nhỏ, thiêu c.h.ế.t một đống bọ cánh cứng.

Nàng híp mắt nhìn, lại thiêu c.h.ế.t thêm một đống nữa.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại chừng bốn, năm mươi con.

Phượng Khê cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Sau đó, nàng hóa linh lực thành dây đằng, trói chặt những con bọ cánh cứng kia, xếp chúng thành hai hàng ở trước mặt mình.

Một lát sau, có một con trong đó biến thành màu đỏ. Phượng Khê đưa tay chộp lấy, nhét vào trong bình.

Một lát sau, lại có một con bữa biến thành màu đỏ.

Chỉ trong nửa khắc, Phượng Khê đã vỗ tay, hoàn thành thử thách!

Nhóm người Lệ Nam Thực: “…”

Bảo nàng làm trái với quy tắc ư?

Thì nàng thật sự dùng tay bắt, nàng cũng không hề chạm vào những con bọ cánh cứng có màu khác.

Nhưng nếu bảo nàng không làm trái với quy tắc, thì lại khiến người ta không cam lòng.

Phượng Khê chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, nàng đã vượt qua thử thách rồi, phần thưởng nhận được là một món linh khí phòng ngự cấp Huyền.

Phượng Khê khá hài lòng với phần thưởng này. Nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc giường nhỏ, một chiếc gối nhỏ và một chiếc chăn nhỏ, rồi bắt đầu ngủ trưa.

Tranh thủ lúc Hình Vu vẫn đang nhảy nhót bắt côn trùng, nàng đánh một giấc đã.

Loading...