Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-04-18 08:56:31
Lượt xem: 281
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, nhóm Thẩm Chỉ Lan cũng đã bắt đầu tiến vào cửa thứ ba.
Trên cơ bản họ đều giống Hình Vu, cẩn thận bắt từng con một.
Chẳng qua có người khá nhanh nhẹn, nên tốc độ bắt nhanh hơn Hình Vu một chút.
Chẳng hạn như Thẩm Chỉ Lan, vạt áo bay bay, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, thân pháp không tệ.
Vẻ mặt nhóm quần chúng hóng hớt hiện rõ vẻ phức tạp.
Nếu không thấy thao tác của Phượng Khê, chắc chắn họ sẽ cảm thấy động tác của Thẩm Chỉ Lan thật đẹp. Nhưng do đã chứng kiến sự ngầu lòi của Phượng Khê trước đó, nên họ cảm thấy động tác nhảy nhót lung tung của nàng ta giờ đây giống hệt… con khỉ!
Không chỉ mỗi nàng ta giống khỉ, mà những người còn lại đều giống khỉ.
Nhất là sau khi trở thành người đầu tiên hoàn thành thử thách, trên mặt Thẩm Chỉ Lan hiện rõ vẻ đắc ý.
Nhìn thế nào cũng giống một con khỉ ngốc nghếch.
Thậm chí mọi người còn nghi ngờ, sở dĩ cờ Càn Khôn tách hai nhóm người ra, là để Phượng Khê là nổi bật sự ngu xuẩn của những người còn lại.
Cuối cùng, thời hạn ba canh giờ đã tới.
Cả Ma tộc lẫn Nhân tộc đều có một đệ tử bị loại.
Người bị loại bên phía Ma tộc là một đệ tử của tộc Độn Ma, còn bên phía Nhân tộc là Lộ Tu Hàm.
Ở vòng thử thách trước đó, hắn ta đã bị thương ở đùi phải. Tuy đã uống thuốc, nhưng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Vẻ mặt hắn ta trở nên u ám, sau khi được Thẩm Chỉ Lan tiến lại an ủi vài câu, hắn ta mới gắng gượng nở một nụ cười.
“Chỉ Lan sư muội, ta không thể tiếp tục đi cùng muội nữa, muội nhớ cẩn thận nhé. Ta tin chắc rằng cuối cùng cơ duyên của Thiên Đạo sẽ thuộc về muội thôi.”
Thẩm Chỉ Lan cười đáp: “Nhị sư huynh, mượn những lời tốt đẹp của huynh nhé, muội nhất định sẽ cố gắng hết sức. Huynh nhớ dưỡng thương cho tốt, đợi muội ra ngoài, chúng ta gặp lại sau.”
Nhưng trong lòng nàng ta lại cười lạnh: “Đồ ngu! Chỉ khi ngươi bị loại, ta mới có thể tiến xa hơn được!
Lần này cờ Càn Khôn không cho mọi người thời gian nghỉ ngơi nữa, mà để họ tiến thẳng vào vòng thử thách số bốn.
Trước mặt mỗi người hiện ra một con rối hình người được chế tạo từ vật liệu đặc biệt.
Nếu muốn vượt qua thử thách, thì phải lấy được ngọc bài khảm trên vai con rối.
Vừa xuất hiện, con rối đã lập tức tấn công.
Suy nghĩ đầu tiên trong lòng nhóm quần chúng hóng hớt là: lần này Phượng Khê không thể giở trò khôn vặt nữa rồi!
Bởi con rối không có ý thức, nàng có muốn “tẩy não”, lừa con rối cũng không được.
Quả nhiên lần này Phượng Khê không nói nhiều, nàng thành thật rút kiếm gỗ ra quyết đấu với con rối.
Kiếm pháp của nàng hơi chậm chạp, thậm chí có đôi khi còn như thể quên mất chiêu thức, phải khẽ khựng lại để suy nghĩ.
Rất nhiều người đều tỏ vẻ thất vọng.
Đúng là đầu óc của nha đầu Phượng Khê rất thông minh lanh lợi, nhưng kiếm pháp của nàng kém quá!
Trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiêu chưởng môn, nếu ngươi có thời gian thì nên tập trung dạy kiếm pháp cho Phượng Khê đi. Kiếm pháp của nó lộn xộn, trông kém cỏi c.h.ế.t đi được!”
Tuy Tiêu Bách Đạo cũng cảm thấy kiếm pháp của tiểu đồ đệ chẳng ra gì, nhưng ông có tật bao che con cái trong nhà.
Vì thế, ông cười đáp: “Có lẽ ngươi không biết, nha đầu Tiểu Khê thích mân mê mấy thứ mới mẻ. Có lẽ con bé đang nghiên cứu bộ kiếm pháp mới ấy chứ.”
Ứng Thiên Lý: “…”
Ông nói lời này mà không thấy xấu hổ ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-137.html.]
Một kẻ mới chỉ ở kỳ Luyện Khí như nàng mà đòi nghiên cứu bộ kiếm pháp mới á?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Ông ta lười nói thêm nữa, dù sao nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như Phượng Khê sẽ bị loại nhanh thôi. Ông ta sẽ chờ đến lúc đó rồi châm chọc Tiêu Bách Đạo cũng không muộn.
Chỉ nhoáng cái đã trôi qua nửa canh giờ.
Bên phía đoàn hai mươi người kia đã lục tục có người hoàn thành thử thách. Lần này người đứng thứ nhất là Tư Phệ, Thẩm Chỉ Lan đứng thứ hai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Chỉ Lan lạnh nhạt rời tầm mắt.
Quần chúng hóng hớt không quá để ý đến khoảnh khắc này. Họ vừa phát hiện ra, lần nào cũng là nhóm đệ tử kỳ Trúc Cơ hoàn thành trước, rồi các đệ tử kỳ Kim Đan mới hoàn thành sau.
Điều này chứng tỏ, độ khó dễ của thử thách phụ thuộc vào tu vi, có lẽ cờ Càn Khôn muốn khảo sát ngộ tính và tư chất của mỗi người.
Tiêu Bách Đạo cực kỳ đồng ý với quan điểm này. Ông vuốt râu nói: “Thế nên mới nói, trong số các đệ tử, Tiểu Khê là đứa ưu tú nhất.”
Mọi người: “…”
Ông vui là được!
Ông cũng không nhìn xem, Tiểu Khê nhà ông đang bị con rối ép đến xoay vòng rồi kìa!
Đang nhảy tưng tửng khắp nơi kia kìa!
Mà phải công nhận nàng né tránh nhanh thật.
Đột nhiên, Phượng Khê như thể thay đổi thành một người khác, tốc độ vung kiếm của nàng nhanh gấp hai lần, mỗi chiêu đều đ.â.m vào vị trí mà mọi người không ngờ được.
Chỉ sau năm chiêu, nàng đã dồn con rối vào góc tường.
Nàng hóa linh lực thành dây đằng trói chặt con rối, rồi trói thêm lần nữa bằng dây trói linh.
Nàng không lấy ngọc bài ngay, mà mở ra vị trí trái tim con rối, moi linh thạch trong trận bàn khống linh ra, rồi cất vào nhẫn trữ vật của mình.
Thậm chí con hàng này còn không biết xấu hổ, định cất luôn con rối vào nhẫn trữ vật.
Kết quả, không thành công.
Lúc này, một con rối mới xuất hiện.
Phượng Khê chỉ dùng chưa đến mười chiêu đã khống chế được nó.
Nàng lại tiếp tục moi linh thạch!
…
Nửa canh giờ trôi qua, gian phòng của Phượng Khê chất đầy con rối.
Nàng phát hiện, ngọc bài trên vai mỗi con rối có một hoa văn khác nhau.
Phải chăng do trận bàn khống linh đã mất đi linh thạch, nên dù có lấy được ngọc bài thì cũng không được tính là đã vượt ải thành công không nhỉ?
Quả nhiên, nàng nhanh chóng lấy được một chồng ngọc bài.
Trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Số ngọc bài này có thể bán được giá tốt!
Hôm nay lại là một ngày nhãi con cố gắng kiếm tiền cho sư phụ!
Nhãi con quá đẹp!
Quá đáng yêu!
Là nhãi con sáng nhất Huyền Thiên Tông!