Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-04-18 13:38:58
Lượt xem: 243

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Phượng Khê.

Tiêu Bách Đạo thầm bấm tay nhẩm tính, chuyến này tiểu đồ đệ kiếm bộn rồi!

Không tính đến những thứ khác, chỉ riêng những viên linh thạch trong trận bàn và trận bàn khống chế đã đều là linh thạch thượng phẩm, mỗi viên tương đương với một vạn linh thạch hạ phẩm.

Chưa kể đến phần thưởng…

Ông vui đến độ mặt mày nở hoa.

Đồ đệ bảo bối nhà ông trò giỏi hơn thầy rồi, nàng biết cách kiếm tiền hơn người sư phụ là ông nhiều!

Điểm chú ý của những người khác lại là: bộ kiếm pháp Phượng Khê sử dụng sau đó, hình như không phải kiếm pháp của Huyền Thiên Tông.

Chiêu thức thoạt trông rất tầm thường, nhưng lại cực kỳ quỷ quyệt, thay đổi thất thường. Chẳng lẽ đó thật sự là bộ kiếm pháp mà nàng tự sáng tạo ra ư?

Thế thì ngộ tính của nàng đối với kiếm đạo quá cao rồi đấy!

Nhớ lại những lời bản thân vừa nói, mặt mũi trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma nóng rát.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, ông ta cảm thấy một tiểu phế vật kỳ Luyện Khí không thể có năng lực như thế được. Chắc chắn là Tiêu Bách Đạo sáng tạo ra, giờ nhường công cho Phượng Khê để đánh bóng tên tuổi của nàng chứ gì.

Đúng, chắc chắn là thế!

Có vài người bên Nhân tộc cũng nghĩ vậy.

Chẳng hạn như Bách Lý Mộ Trần.

Ông ta thầm nói: Tiêu Bách Đạo thật sự rất yêu thương Phượng Khê, có lẽ là thấy tu vi của nàng không thể tiến bộ, nên ông mới muốn gán cho nàng cái danh thiên tài kiếm đạo đây mà.

Tiếc là dù kiếm thuật của nàng có tinh vi đến đâu, mà không có tu vi thì cũng chẳng làm được trò trống gì.

Vẫn là Chỉ Lan nhà ông ta tốt hơn.

Lúc này, có rất nhiều đệ tử đã giành được ngọc bài, đang chờ đến vòng thử thách tiếp theo.

Hình Vu cũng vượt qua thử thách từ lâu rồi, gã chờ mãi, chờ mãi mới thấy Phượng Khê ra.

Vừa nhìn đã thấy tâm trạng Phượng Khê không tệ, nàng thi triển quyết hộ thuẫn để chờ nhận phần thưởng.

Hình Vu trơ mắt nhìn Phượng Khê lại lẫn nữa bị một đống phần thưởng chôn sống.

Hiện tại, kỹ năng “đào mồ” của gã càng ngày càng thành thạo, chỉ mất vài giây đã “nhổ” được Phượng Khê ra ngoài.

Phượng Khê vẫn để gã chọn vài món mà gã thích như thường lệ, rồi cất phần dư lại vào nhẫn trữ vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-138.html.]

Nàng nhìn Hình Vu, cất giọng cảm khái: “Hình Vu sư huynh, muội chợt nhận ra suy nghĩ trước đó của muội quá hẹp hòi. Cờ Càn Khôn quả là một lá cờ trọng chữ tín, là một lá cờ có danh dự. Bây giờ muội rất nóng lòng muốn tiến vào vòng thử thách số năm.”

Hình Vu: “…”

Gã thấy nàng nóng lòng muốn nhận thưởng thì có!

Điều khiến hai người họ ngạc nhiên là, sau khi cảnh tượng thay đổi, họ thế mà lại nhìn thấy đám người Quân Văn.

Đầu tiên Quân Văn sửng sốt, sau đó lập tức vọt về phía Phượng Khê: “Tiểu sư muội, ta biết chắc chắn muội sẽ không sao đâu mà!”

“Sao muội vào được đây?”

Giang Tịch cũng vội vàng chạy tới tụ hội.

Phượng Khê thở dài đáp: “Muội vốn không muốn vào đâu, nhưng cờ Càn Khôn cứ mặt dày mày dạn, khăng khăng mời muội vào cho bằng được, muội cũng chẳng còn cách nào. Mọi người cũng vừa vượt qua thử thách số bốn hả?”

Giang Tịch gật đầu, quan tâm hỏi han: “Tiểu sư muội, mấy ngày qua muội sống thế nào? Trong quá trình vượt ải có gặp trở ngại gì không?”

Phượng Khê thở dài: “Có chứ, gặp nhiều trở ngại lắm, lần nào muội cũng lãng phí cả đống thời gian. Đại sư huynh, bây giờ được đồng hành cùng các huynh là muội yên tâm rồi, hành trình tiếp theo đành nhờ các huynh vậy.”

Giang Tịch là người thành thật, huynh ấy lập tức tin tưởng chẳng chút nghi ngờ, thậm chí còn vắt óc nghĩ cách an ủi Phượng Khê.

Hình Vu đứng cạnh: “…”

Sở dĩ nàng lãng phí thời gian, là vì nàng muốn ôm một đống phần thưởng.

Ngay khi gã đang nghĩ ngợi, Quân Văn xông tới với vẻ mặt bất thiện: “Sao ngươi lại ở bên cạnh tiểu sư muội của ta?”

Hình Vu nhướng mày: “Do duyên phận đó! Tiểu sư muội ở đâu thì ta ở đó! Ngươi không biết đâu, tiểu sư muội tặng ta nhiều đồ tốt lắm…”

Nhìn dáng vẻ khoe khoang của gã, Quân Văn giận sôi m.á.u, lập tức vung nắm đ.ấ.m về phía gã.

Hình Vu cũng không phải người dễ bắt nạt, hai người rất nhanh đã lao vào tẩn nhau.

Họ không dùng linh lực, chỉ đánh bằng tay không, khi nóng nảy lên còn há miệng ra cắn.

Tần Thời Phong và Giang Tịch vội vàng chạy tới ngăn cản: “…”

Bất kể hai đại sư huynh khuyên bảo thế nào, Quân Văn và Hình Vu cũng vờ như không nghe thấy, tiếp tục cắn nhau.

Phượng Khê chậm rãi nói: “Đại sư huynh, Tần sư huynh,hai huynh đừng quản nữa, cứ để mặc họ đánh nhau đi. Dù sao cũng không c.h.ế.t được đâu! Loại người rảnh rỗi sinh nông nổi, chuyên đấu tranh nội bộ thế này, thà ném đi đào quặng còn hơn.”

Quân Văn và Hình Vu lập tức dừng tay, không đánh nhau nữa, mà chuyển sang ôm chặt lấy nhau.

Tần Thời Phong: “…”

Giang Tịch: “…”

Loading...