Đúng lúc này, cảnh tượng trước mặt mọi người chợt thay đổi.
Ải thứ năm mở ra.
Ải này có tên là đại đạo vô tình.
Trước mặt mỗi đệ tử đều sẽ xuất hiện một người quan trọng nhất với họ, phải g.i.ế.t c.h.ế.t người quan trọng kia, mới được coi là vượt ải thành công.
Trước mặt ba người Giang Tịch, Quân Văn và Phượng Khê đều xuất hiện cùng một người - đó chính là Tiêu Bách Đạo - sư phụ của họ.
Bên ngoài cờ Càn Khôn, chóp mũi Tiêu Bách Đạo chua xót, vành mắt đỏ hoe.
Còn Hồ Vạn Khuê bên cạnh ông thì suýt tức nổ mũi!
Bởi người xuất hiện trước mặt Hình Vu rõ ràng là Phượng Khê.
Thằng đồ đệ bất hiếu này!
Chờ gã ra ngoài, ông ta nhất định phải thanh lý môn hộ!
Người xuất hiện trước mặt những đệ tử còn lại có sư phụ, có cha mẹ, cũng có người thương.
Nhưng trước mặt Thẩm Chỉ Lan lại chẳng xuất hiện ai, mãi một lát sau, mới chậm rãi hiện ra bóng dáng Bách Lý Mộ Trần.
Bách Lý Mộ Trần không quá để ý. Ông ta cảm thấy có lẽ cờ Càn Khôn đã bị Phượng Khê hố thảm rồi, nên mới trở nên chậm chạp như thế.
Hình Vu gãi đầu: “Tiểu sư muội, dù biết muội là giả, ta cũng không ra tay được.”
Những người khác cũng vậy.
Dù là đệ tử của Ma tộc, cũng lộ rõ vẻ mặt khó xử.
Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn bàn tán sôi nổi, cho rằng vòng thử thách này quá vô đạo đức.
Chẳng qua, sớm muộn gì những đệ tử kia cũng phải vượt ải này.
Nếu không lỡ tương lai rơi vào ảo cảnh, biết rõ đối phương là giả, nhưng chỉ vì vẻ ngoài mà không ra tay được, thì không ổn.
Đúng lúc này, Phượng Khê khẽ giơ tay lên: “Các bằng hữu Ma tộc ơi, ta có một đề nghị nho nhỏ, chi bằng hai tộc chúng ta trao đổi đối tượng ám sát. Bọn ta g.i.ế.t Ma tộc, các ngươi g.i.ế.t Nhân tộc. Các ngươi thấy sao?”
Ánh mắt mọi người sáng lên.
Đúng vậy.
Chỉ cần trao đổi thì họ sẽ không có gánh nặng tâm lý nữa.
Vì thế, Nhân tộc và Ma tộc trao đổi vị trí.
Lần này thì họ ra tay chẳng hề do dự nữa.
Nhất là Ứng Phi Long, hắn ta còn cố ý đổi chỗ với Hình Vu để được chọn “Phượng Khê”.
g.i.ế.t thôi còn chưa đủ, hắn ta còn phóng hỏa đốt “thi thể” nàng.
Phượng Khê: “…” Nến Đỏ, ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt ngươi quỳ xuống gọi tổ tông!
Thực ra câu đúng phải là “quỳ xuống gọi ba ba”. Sở dĩ Phượng Khê đổi từ “ba ba” thành “tổ tông” là vì nơi này không có cách xưng hô “ba ba”, dù nàng có nói ra thì đối phương cũng không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-139.html.]
Làm thế có vẻ nàng… không được lễ phép cho lắm.
Bên ngoài cờ Càn Khôn, nhóm quần chúng hóng hớt kinh ngạc đến ngây người.
Ối giời ơi, sao Phượng Khê có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng thế nhỉ?
Chẳng qua, hình như làm thế hơi phạm quy thì phải!
Đương nhiên Phượng Khê biết làm vậy là phạm quy, nhưng người xưa có câu “pháp không trách chúng”, có giỏi thì cờ Càn Khôn loại tất cả mọi người cho nàng xem nào.
Bất kể thế nào, nàng cũng không muốn Tiêu Bách Đạo chứng kiến cảnh bản thân bị các đồ đệ g.i.ế.t c.h.ế.t.
Dẫu mọi người đều biết rõ đó là giả!
Tất cả những đệ tử tham gia thử thách vòng này đều không được nhận thưởng, nhưng cờ Càn Khôn vẫn cho phép họ tiến vào vòng thử thách số sáu.
Vòng này thử thách theo nhóm, việc lập nhóm là ngẫu nhiên, mỗi nhóm ba người.
Hiện tại trong cờ Càn Khôn có hai mươi tư người: mười một Ma tộc và mười ba Nhân tộc.
Không biết có phải trùng hợp không, mà những tổ khác đều là người cùng tộc, hoặc đều là Ma tộc, hoặc đều là Nhân tộc, hơn nữa mỗi tổ đều có một đệ tử Kim Đan kỳ hoặc Ma Đan kỳ.
Chỉ riêng tổ của Phượng Khê, trừ nàng là Nhân tộc ra, thì hai người còn lại đều là Ma tộc.
Nhóm “hỗn hợp” này gồm: Ứng Phi Long, tu vi Ngưng Nguyên tầng bốn hậu kỳ.
Tư Huyền của tộc Độn Ma, tu vi Ngưng Nguyên tầng ba hậu kỳ.
Phượng Khê, ừm, tu vi Luyện Khí kỳ.
Tu vi người này còn kém hơn người kia, có thể nói là “cuộc tụ hội của cùi bắp”.
Chia nhóm xong, tám nhóm nhỏ lập tức bị ném tới vùng hoang mạc.
Yêu cầu của vòng thử thách này khá đơn giản: trong vòng bảy ngày phải hoàn toàn khống chế nguồn nước trong hoang mạc.
Màn chiếu của cờ Càn Khôn rất săn sóc người xem, nó chia thành tám khu vực, mỗi khu vực chiếu hình ảnh của một nhóm.
Trong khi bảy nhóm kia bắt đầu nghiên cứu chiến lược, thì nhóm cùi bắp vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Ứng Phi Long tức giận nói: “Ôi, ta thật sự xui xẻo tám đời mới bị ghép nhóm với hai kẻ phế vật như các ngươi.”
Tư Huyền cười lạnh: “Ngay cả Phượng Khê mà ngươi cũng đánh không lại, thế mà vẫn mặt dày chửi người khác là phế vật! Ta thấy ngươi mới là người phế nhất thì có!”
Phượng Khê bật cười: “Được rồi, hai người đừng tranh nữa. Cả ba chúng ta, ai cũng đều là phế vật cả. Nhưng các cụ dạy rồi: ba phế vật còn sống thọ hơn thần tiên, chắc chắn chúng ta sẽ là nhóm đầu tiên vượt ải.”
Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”
Sao họ chưa từng nghe thấy câu đó bao giờ?
Chẳng lẽ đây là ngạn ngữ của Nhân tộc?
Phượng Khê nói tiếp: “Bất kể trước kia chúng ta có mâu thuẫn hay xích mích gì, thì bây giờ chúng ta là đồng đội, vì thế từ giờ trở đi, chúng ta phải coi nhau như sư huynh muội ruột. Ứng sư huynh, Tư sư huynh, hai người thấy sao?”
Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”
Sao nàng có thể gọi bằng giọng điệu thân thiết và tự nhiên như thế nhỉ?
Chẳng lẽ nàng không cảm thấy xấu hổ, ngượng miệng ư?