Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-04-19 10:46:41
Lượt xem: 242

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy họ im lặng không đáp, Phượng Khê nói tiếp: “Xem ra hai huynh cũng nghĩ như vậy, chúng ta quả là tâm linh tương thông. Bây giờ chúng ta xuất phát đi tìm nguồn nước thôi, tới đó xem xét tình hình rồi chúng ta tính tiếp.”

Tư Huyền không có xích mích với Phượng Khê, nên hắn ta lập tức đồng ý với những lời nàng nói. Hắn ta hỏi: “Phượng Khê, chúng ta không có bản đồ, biết đi đâu tìm nguồn nước bây giờ?”

Hắn ta thật sự không thể thốt ra ba chữ tiểu sư muội, nên chỉ đành gọi tên.

Phượng Khê cũng chẳng thèm để ý, nàng suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Tìm quanh đây xem có sinh vật nào còn thở không, bắt lại hỏi một chút là ra ấy mà.”

Tư Huyền: “…?”

Hả?

Ứng Phi Long trợn trắng mắt, cảm thấy Phượng Khê đang nói linh tinh.

Tạm không bàn đến chuyện nơi này có sinh vật sống không, cứ coi như là có thật đi, thì sa mạc lớn thế này, biết đi đâu mà tìm?

Trong lúc hắn ta nghĩ ngợi, Phượng Khê đã mở nhẫn trữ vật, lấy ra ba que hương, chia cho mỗi người một que, rồi dùng linh lực châm hương.

Đây là hương dẫn thú của Ngự Thú Môn.

Tuy rằng hương dẫn thú chỉ có hiệu quả với những con thú trong phạm vi gần, hơn nữa không có quá nhiều tác dụng với những con thú thành niên, nhưng trước mắt, đây vẫn là một cách không tệ.

Phượng Khê nói với Ứng Phi Long và Tư Huyền: “Ứng sư huynh, Tư sư huynh, trong sa mạc có rất nhiều yêu trùng chịu nhiệt sống dưới lớp cát, tốt nhất chúng ta nên để hương gần cát thì hơn.”

Vì thế,mỗi thành viên trong nhóm cùi bắp đều cầm một nén nhanh, khi thì bò lê trên cát, khi thì ngồi xổm, khi thì đứng dậy…

Người không biết còn tưởng ba người đang… kết nghĩa ấy chứ!

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn: “…”

Họ vốn tưởng khi ba người này hợp thành một nhóm sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhất là Ứng Phi Long và Phượng Khê, chắc chắn sẽ lao vào đánh nhau. Rất nhiều người thậm chí đã dọn sẵn ghế để chờ xem kịch.

Kết quả thì sao?

Không biết nên khen Phượng Khê quá giỏi tẩy não, hay phải chê Ứng Phi Long và Tư Huyền quá dễ lừa nữa.

Hồ Vạn Khuê thì lại thở phì phò, vì sao Phượng Khê có hương dẫn thú?

Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là thằng đồ đệ bất hiếu chuyên ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng của ông ta đưa cho.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng mấy người Phượng Khê cũng tìm được một con thằn lằn có vẻ ngoài kỳ quái, đoán chừng cũng được vá từ đặc điểm của nhiều loại yêu thú khác nhau.

Sau khi tóm được thằn lằn, Phượng Khê ép nó đưa họ đi tìm nguồn nước.

Trên đường đi phải chịu rất nhiều khổ sở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-140.html.]

Gió cát thổi khiến họ không mở nổi mắt, ánh mặt trời trên đầu gay gắt khiến họ choáng váng như say xe.

Điều tệ nhất là thi thoảng họ sẽ gặp phải cát lún, nếu phản ứng chậm, họ sẽ bị chôn sống.

Vì thế, họ vẫn luôn phải đề cao cảnh giác, không dám thả lỏng một giây phút nào.

Sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng ba người cũng tới gần nguồn nước.

Đó là một hồ nước nhỏ. Mặt hồ phản chiếu trời xanh mây trắng, bên bờ còn có vài loại cây xanh.

Ở vùng sa mạc này, rất hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng thanh bình như vậy.

Tuy nhiên ba người không dám tới gần hồ nước, bởi bên bờ có rất nhiều yêu thú đang uống nước, ngoài ra còn có một con yêu thú có hình thể to đùng chìm mình trong nước, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba người lặng lẽ lùi về phía sau vài chục dặm, rồi mới dừng lại.

Ứng Phi Long cau mày nói: “Phần lớn yêu thú trên bờ có tu vi đạt Trúc Cơ, chỉ có vài con đạt Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ. Còn con đang đắm mình trong hồ kia, rất có thể đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Chúng ta căn bản không có phần thắng.”

Tư Huyền cũng cất giọng ủ rũ: “Nếu trong ba chúng ta có một người đạt tu vi Kim Đan trung kỳ, thì còn có thể liều một phen. Đầu tiên xử lý đám yêu thú trên bờ trước, rồi giải quyết con Kim Đan hậu kỳ kia sau.”

“Tiếc là với tu vi của ba chúng ta, đừng nói con dưới nước, sợ rằng đến mấy con trên bờ cũng không diệt hết được ấy chứ.”

Quần chúng hóng chuyện cũng nghĩ vậy.

Nhóm cùi bắp chẳng có chút phần thắng nào cả.

Muốn trách thì chỉ có thể trách vận may của họ không tốt.

Mà trong tu luyện, vận may cũng là một yếu tố quan trọng.

---

Tâm trạng của mấy người Lệ Nam Thực có hơi mâu thuẫn. Một mặt, họ cảm thấy nhóm này bị loại cũng tốt, tránh cho họ phải tiếp tục xem Phượng Khê khoe khoang.

Mặt khác, họ lại không muốn Ứng Phi Long và Tư Huyền bị loại, một đổi hai thì lỗ quá!

Đúng lúc này, Phượng Khê nói: “Này hai huynh, hay chúng ta lừa đám yêu thú trên cạn kia đi? Chúng ta nghĩ cách thuyết phục chúng giúp chúng ta đối phó với con yêu thú Kim Đan hậu kỳ kia. Chờ g.i.ế.t xong yêu thú Kim Đan hậu kỳ, đám yêu thú trên cạn cũng yếu rồi, đến khi đó chúng ta diệt sạch chúng cũng không muộn…”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Nàng đang nói linh tinh gì thế?

Nhóm quần chúng hóng chuyện đã thấy nhiều rồi, nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Đấy, nàng lại bắt đầu công cuộc tẩy não rồi đấy.

Nhưng liệu lần này nàng có thành công không nhỉ?

Loading...