Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-04-20 01:35:17
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy Ứng Phi Long và Tư Huyền cảm thấy Phượng Khê đang nằm mơ giữa ban ngày, nhưng hiện tại họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần.

Ba người lén lút quay về bờ hồ, đứng nấp ở chỗ cách bờ hồ không xa, vừa hay có mấy con yêu thú có vẻ ngoài giống sói rời khỏi bờ hồ, đi về phía họ.

Phượng Khê vươn tay ra: “Ta có linh thạch và đan dược nè. Chúng ta tâm sự chút nhé?”

Nàng vừa dứt lời, đôi mắt của đám sói kia lập tức trở nên đỏ ngầu, cứ như thể Phượng Khê g.i.ế.t c.h.ế.t con của chúng vậy.

Chúng bổ nhào về phía nàng.

Phượng Khê chẳng chút do dự, lập tức nhấc chân chạy.

Khi Ứng Phi Long và Tư Huyền phản ứng lại, bóng dáng của nàng đã hóa thành một chấm đen.

Hai người vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chỉ đành chạy theo.

Đến khi cắt đuôi được đám sói kia, Ứng Phi Long hùng hổ xông đến trước mặt Phượng Khê, còn chưa kịp chất vấn nàng, thì đã thấy nàng nhìn hắn ta với vẻ mặt ghét bỏ: “Ứng sư huynh, huynh có biết vì sao đám sói kia đột nhiên nổi điên không? Vì mái tóc đỏ rực của huynh đó!”

“Trong mắt yêu thú, mái tóc đỏ của huynh chính là sự khiêu khích trắng trợn.”

“Huynh không tin á? Đợi có thời gian rảnh, huynh thử ra ngoài hỏi thăm mà xem, người phàm của Nhân tộc bọn ta thường dùng vải đỏ trong các cuộc đấu bò đấy. Yêu thú cũng vậy, khi nhìn thấy màu đỏ, yêu thú cũng sẽ nổi điên.”

Vẻ mặt Ứng Phi Long dại ra, chuyện này là thật ư?

Khó trách mỗi lần hắn ta vào rừng U Minh để rèn luyện, ma thú cứ luôn đuổi theo hắn ta!

Thật sự là tại mái tóc đỏ của hắn ta ư?

Hay là về sau hắn ta đội mũ để che lại nhỉ?

Nhưng Ứng Phi Long nhanh chóng phản ứng lại rằng Phượng Khê chỉ đang nói nhảm để trêu chọc hắn ta mà thôi.

Hắn ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Phượng Khê! Ngươi tìm c.h.ế.t!”

Phượng Khê nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của hắn ta: “Ứng sư huynh, sao huynh hẹp hòi thế? Ta chỉ đùa chút thôi mà huynh đã tức giận rồi.”

“Vậy huynh đùa lại đi, ta đảm bảo sẽ không giận đâu.”

Tư Huyền vội vàng đi tới giảng hòa: “Được rồi, bây giờ đâu phải lúc đấu võ mồm, chúng ta nên nghĩ cách vượt ải thì hơn.”

Lúc này Ứng Phi Long mới chịu dừng tay.

Quan trọng là Phượng Khê trốn nhanh quá, hắn ta không đuổi kịp.

Hắn ta tức giận nói: “Ta thấy không vượt qua được đâu, nghĩ làm gì cho mất công.”

Phượng Khê chen lời: “Không vội, nào, chúng ta ăn chút gì đã. Ta có cháo hải sản, thịt yêu thú xiên và rất nhiều món khác. Hai huynh muốn ăn gì?”

Dứt lời, Phượng Khê rút ra một tờ thực đơn.

Đây vốn là thực đơn nàng chuẩn bị cho Tiêu Bách Đạo, để ông chọn mỗi ngày.

Ứng Phi Long và Tư Huyền nhìn mà trợn tròn mắt.

Cuối cùng mỗi người chọn vài món.

Sau khi ăn xong, Phượng Khê còn lấy trà linh quả ướp lạnh cho họ giải nhiệt.

Hai người cảm thấy… cực kỳ hạnh phúc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-141.html.]

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn: “…”

Có người lén nuốt nước bọt.

Sao bảo Huyền Thiên Tông nghèo lắm cơ mà?

Nghèo mà bữa cơm xa xỉ thế kia á?

Chỉ có Hồ Vạn Khuê và Bách Lý Mộ Trần biết rõ thực hư câu chuyện.

Bởi những món kia đều là những món Phượng Khê… hóa duyên từ chỗ họ.

Phượng Khê vừa nhấp trà linh quả ướp lạnh, vừa suy xét: chắc chắn cờ Càn Khôn đã thay đổi thiết lập của yêu thú trận pháp, khiến nó vừa nghe thấy giọng nói của nàng đã như nhìn thấy kẻ thù.

Chiêu “lừa” yêu thú không thể thực hiện được nữa.

Phải làm thế nào đây?

Khi nhóm của nàng đã hết đường xoay xở, những nhóm nhỏ khác đã lục tục tìm được nguồn nước, hơn nữa đã bắt đầu hành động.

Cách tiếp cận của họ gần như giống hệt nhau: tiêu diệt yêu thú trên bờ trước, rồi đối phó với con yêu thú Kim Đan hậu kỳ sau.

Chỉ cần đồng tâm hiệp lực, thì có lẽ bảy ngày cũng đủ để vượt ải rồi.

Tiến độ của nhóm Tư Phệ là nhanh nhất, bởi Tư Phệ có ma đồng, có thể mê hoặc, tấn công thần thức của yêu thú. Hai đồng đội còn lại chỉ cần nhân cơ hội đó tấn công điểm yếu của yêu thú.

Nhóm của Thẩm Chỉ Lan xếp thứ hai. Trừ nàng ta ra, thì nhóm này còn Tần Thời Phong và Liễu Thiếu Bạch.

Tu vi của Tần Thời Phong đã đạt đến cảnh giới Kim Đan trung kỳ, Thẩm Chỉ Lan lại có năng lực vượt cấp chiến đấu.

Tuy tu vi của Liễu Thiếu Bạch hơi thấp, nhưng hắn ta am hiểu trận pháp, có thể dụ dỗ yêu thú vào trận pháp rồi diệt gọn.

Nhóm xếp hạng thứ ba là nhóm của Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu.

Tuy Quân Văn và Hình Vu làm việc không đáng tin, nhưng có Giang Tịch dẫn đội nên tình hình cũng không quá tệ. Hơn nữa ba người họ đều có Tích Hỏa Châu, nên thời tiết nóng bức không có quá nhiều ảnh hưởng tới họ.

Tiến độ của mấy nhóm còn lại cũng sêm sêm nhau.

Nhóm có tiến độ chậm nhất tất nhiên là nhóm cùi bắp rồi. Đến thời điểm hiện tại, họ thậm chí còn chưa g.i.ế.t được một con yêu thú nào.

Ba người hết ăn lại nằm, trông cực kỳ thoải mái, hưởng thụ.

Ứng Phi Long nghiến răng nói: “Ta nghĩ thông rồi, từ giờ ta sẽ phó mặc cho số phận, cùng lắm thì bị loại thôi.”

Tư Huyền cũng nói: “Đúng vậy, nếu thật sự không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể chấp nhận số phận. Chỉ có thể trách vận may của chúng ta không tốt.”

Phượng Khê im lặng không hé răng.

Mãi một lúc sau nàng mới nói: “Điều kiện vượt ải là hoàn toàn khống chế nguồn nước. Hai huynh nói xem, nếu ta đầu độc nguồn nước thì sao nhỉ? Làm vậy đảm bảo sẽ không còn con yêu thú nào tới uống nước nữa!”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Tạm không bàn đến chuyện cách này của nàng có thất đức hay không. Quan trọng là cái hồ này rộng đến vậy, nàng lấy đâu ra nhiều độc dược như thế?

Phượng Khê nói tiếp: “Chi bằng chúng ta lập một tấm biển, ghi tên ba chúng ta lên đó, để tỏ vẻ rằng cái hồ này là của chúng ta!”

Ứng Phi Long và Tư Huyền lười để ý đến nàng.

Kệ nàng ở đó huyên tha huyên thuyên.

Loading...