Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-20 02:09:37
Lượt xem: 197

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn bàn tán sôi nổi: “Lần này có vẻ như Phượng Khê hết cách rồi. Cũng đúng thôi, mấy vòng trước đó cờ Càn Khôn bị lỗ nặng như thế, chắc chắn sẽ tìm cách đòi lại cho xem.”

“Giờ đây vừa nghe tiếng nàng, những con thú trận pháp kia đã lập tức nổi điên, nàng căn bản không thể tẩy não chúng nữa.”

“Dù đầu óc nàng có linh hoạt đến đâu, thì lần này cũng phải bó tay chịu trói thôi. Tiếc là nàng bị xếp vào tổ này, nếu đổi tổ khác biết đâu lại có thể vượt ải thì sao.”

“Thế mới nói tu vi là quan trọng nhất. Chút khôn vặt chỉ có thể sử dụng nhất thời, chứ không thể sử dụng cả đời.”

“...”

Bên ngoài Tiêu Bách Đạo vẫn giữ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng đang thầm chửi tục!

Một đám khốn nạn!

Họ cũng chẳng nghĩ mà xem, đan điền của Tiểu Khê vẫn đang bị thương đấy, nhưng giờ đây con bé chẳng những có thể nhảy nhót tung tăng, mà còn có thể sử dụng pháp quyết. Thế chẳng phải đã rất lợi hại rồi ư?

Chờ vết thương ở đan điền của con bé khỏi hẳn, chắc chắn sẽ xuất sắc hơn Thẩm Chỉ Lan kia cả trăm lần. Đến lúc đó, ông sẽ chống mắt lên xem còn kẻ nào dám chê bai đồ đệ ông.

Chẳng qua, dù không muốn thừa nhận nhưng ông cũng biết có một câu mà họ nói đúng, sợ rằng đồ đệ bảo bối của ông sẽ không thể vượt qua thử thách lần này.

Không vượt qua được thì thôi, dù sao chuyến này đồ đệ bảo bối cũng đã kiếm bộn, thế là đủ rồi!

Chỉ chớp mắt đã trôi qua ba ngày.

Trong khi những nhóm khác đang dốc sức g.i.ế.t yêu thú, nhóm cùi bắp lại ăn no ngủ kỹ. Tỉnh ngủ thì nghe Phượng Khê huyên tha huyên thuyên, nghe mệt rồi lại ngủ tiếp.

Đương nhiên không phải là Phượng Khê tự lẩm bẩm một mình, mà thi thoảng Ứng Phi Long và Tư Huyền cũng góp lời.

Sau vài ngày trò chuyện, Phượng Khê moi được rất nhiều thông tin từ họ, thậm chí đến việc đầu bếp của hai nhà mang họ gì, nàng cũng biết luôn.

Điều này khiến đám người Lệ Nam Thực bên ngoài cờ Càn Khôn suýt thì tức c.h.ế.t!

Thầm nghĩ: sao hai đứa kia ngu thế nhỉ?

Nàng hỏi cái gì là họ trả lời cái đó!

Cũng may đây là ở trong cờ Càn Khôn đấy, chứ nếu ở trên chiến trường, thì sợ rằng họ bị nàng bán còn giúp nàng đếm tiền ấy chứ!

Tuy xưa nay Nhân tộc gian xảo, không giữ chữ tín, nhưng chưa có một ai chó như nàng!

Khi người bên ngoài cho rằng nhóm cùi bắp đã hoàn toàn buông xuôi, Phượng Khê chợt đứng dậy.

Nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một trận bàn, chậm rãi nhét mấy viên linh thạch thượng phẩm vào rãnh linh thạch.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc lồng sắp xuất hiện giam nàng lại. Trong lồng sắt còn có một con thú trận pháp đang rung đùi đắc ý.

Phượng Khê cười tủm tỉm chào hỏi: “Bảo Nhi, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Đương nhiên thú trận pháp không có ký ức.

Nhưng nó không phải đối thủ của cái lưỡi không xương của Phượng Khê.

Nàng chỉ nói dăm ba câu, con thú trận pháp này đã cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-142.html.]

Phượng Khê khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra cờ Càn Khôn chỉ sửa thiết lập của thú trận pháp ở vòng thứ sáu, nàng vẫn có thể dùng thú trận pháp của những vòng trước.

Hơn nữa còn dùng tốt là đằng khác, hí hí!

Thế là, nàng kéo luôn Ứng Phi Long và Tư Huyền đang trợn mắt há hốc mồm vào lồng sắt, bởi làm vậy có thể kích hoạt thú trận pháp có cấp bậc khá cao.

Sau khi lặp đi lặp lại hành động này, phía sau Phượng Khê đã có một chuỗi dài thú trận pháp.

Thậm chí còn có mấy con có tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Phượng Khê híp mắt đếm, rồi hỏi Ứng Phi Long và Tư Huyền: “Hai huynh cảm thấy ngần này đã đủ chưa? Nếu không đủ, để ta gọi thêm vài con nữa! Mấy con thú trận pháp này, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Đừng nói chỉ là một hồ nước cỏn con, đến cả sa mạc này ta còn khống chế được ấy chứ! Các huynh có tin không?”

Ứng Phi Long và Tư Huyền ngơ ngác gật đầu: “Tin!”

Không tin cũng không được!

Bởi giờ đây, số thú trận pháp mà Phượng Khê gọi ra đã nhiều gấp ba số yêu thú bên bờ hồ.

Hơn nữa thoạt trông có vẻ nếu nàng muốn thì còn có thể gọi ra nhiều hơn!

Phượng Khê ra lệnh cho đội quân thú trận pháp xếp hàng ngay ngắn, rồi bắt đầu công tác giáo dục tư tưởng.

Nội dung chính là: chỉ khi đi theo nàng mới có thịt ăn!

Chỉ khi đi theo nàng, mới có thể tranh thủ khoảng sinh mệnh ngắn ngủi để ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp hơn.

Chỉ khi đi theo nàng, mới có thể leo lên đỉnh thú sinh!

Sau một hồi giáo dục tư tưởng, tâm hồn của đám thú trận pháp đều thăng hoa!

Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, công cuộc theo đuổi ánh sáng không bao giờ được dừng lại.

Phượng Khê chính là ánh sáng trong cuộc đời ngắn ngủi của chúng!

Là ánh sáng duy nhất.

---

Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn cứ như bị ai đó siết cổ, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Tiêu Bách Đạo cũng bị khiếp sợ đến ngẩn người trước hành động của tiểu đồ đệ nhà mình.

Mãi một lúc lâu sau, mới có người cất tiếng: “Phượng Khê quả là một nhân tài!”

Mọi người: “…”

Con mẹ nó, ngươi đừng nói mấy điều thừa thãi có được không?

Nàng chẳng những là một nhân tài, mà còn là một kỳ tài!

Không, là quỷ tài mới đúng!

Làm gì có người bình thường nào nghĩ ra được cách như nàng.

Loading...