Phượng Khê không tiếp tục gọi thú trận pháp ra nữa, bởi con hàng này tiếc linh thạch.
Ngần đó cũng hòm hòm rồi.
Hiện tại dù bên Phượng Khê đang chiếm ưu thế về số lượng, thì nàng cũng không tùy tiện tấn công.
Nàng sai Ứng Phi Long và Tư Huyền lên trước làm mồi nhử, dụ dỗ một đám yêu thú về phía này.
Ứng Phi Long và Tư Huyền thậm chí chẳng hỏi vì sao người đảm nhận công việc nguy hiểm này là họ chứ không phải nàng, mà ngoan ngoãn nghe theo.
Chỉ chốc lát sau, họ đã dẫn tới mười con yêu thú.
Phượng Khê ra lệnh một tiếng, đám thú trận pháp lập tức xông lên đánh hội đồng.
Khiến mười con yêu thú mới tới hoang mang không thôi.
Bọn thú trận pháp này từ đâu ra thế?
Không phải chúng nên cùng phe với bọn nó à?
Sao giờ lại xông lên đánh bọn nó thế này?
Chỉ trong thời gian nửa khắc, mười con yêu thú kia đã bị đánh đến độ nằm la liệt.
Phượng Khê cười nói: “Không phải vừa nghe thấy tiếng ta là các ngươi sẽ nổi điên ư? Nào, nổi điên thử ta xem nào!”
Mười con yêu thú tức giận trợn mắt lườm nàng.
Phượng Khê huýt sáo một tiếng, đám thú trận pháp lập tức dạy dỗ chúng bổn phận làm thú.
Cuối cùng, mười con yêu thú kia chỉ đành đầu hàng.
Dù giọng nói của Phượng Khê có khó nghe đến độ khiến chúng nổi điên, chúng vẫn cố nhịn lại.
Bởi mạng nhỏ quan trọng hơn.
Hơn nữa nghe một lát cũng quen, không cảm thấy khó nghe như trước nữa, thậm chí còn cảm thấy có hơi… êm tai.
Phượng Khê dùng cách tương tự, kéo tất cả yêu thú trên bờ gia nhập vào đội quân tiểu đệ của mình.
Bây giờ chỉ còn mỗi con Kim Đan hậu kỳ kia.
Lần này, Phượng Khê chủ động tiến lên làm mồi nhử.
Bởi rõ ràng linh trí của con Kim Đan kia cao hơn những con còn lại, nàng sợ Ứng Phi Long và Tư Huyền không thể dẫn dụ nó.
Hơn nữa, nàng vẫn chưa xác định được con Kim Đan kia là yêu thú trên cạn hay yêu thú dưới nước. Lỡ nó là yêu thú dưới nước, thì việc tác chiến ở gần bờ hồ rất bất lợi cho phía nàng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Phượng Khê nhảy chân sáo tới gần bờ hồ.
Nàng vẫy tay với con Kim Đan: “Ngươi ở một mình chắc cô đơn lắm nhỉ? Ta đến trò chuyện với ngươi nhé, ngươi chỉ cần trả ta mười viên linh thạch là được!”
Nghe thấy giọng nói của Phượng Khê, con Kim Đan lập tức nổi điên, nó rống lên rồi bổ nhào về phía nàng.
Mặt đất rung chuyển, nước trong hồ nổi sóng theo từng động tác của nó.
Phượng Khê lập tức xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Đang nói chuyện bình thường, ngươi tự nhiên nổi điên gì thế? Ta thấy ngươi ở một mình cô đơn quá, nên muốn giới thiệu bạn già cho ngươi. Ngươi thấy sao?”
Con Kim Đan suýt thì tức c.h.ế.t!
Bạn già á?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-143.html.]
Nha đầu thối kia đang ngầm ám chỉ nó già đúng không?
Nó vốn đã nổi điên khi nghe thấy giọng nói của Phượng Khê, giờ đây lại càng điên hơn.
Chỉ muốn giơ móng vuốt đập nàng c.h.ế.t tươi!
Nên dù Phượng Khê đã bỏ chạy được mấy chục dặm, nó vẫn miệt mài đuổi theo phía sau.
Cuối cùng, Phượng Khê dụ nó vào vòng vây, đội quân thú trận pháp lập tức bao vây thú Kim Đan.
Thú Kim Đan hoang mang!
Tình, tình huống gì thế này?
Bọn kia tạo phản hết rồi à?
Không chờ nó kịp phản ứng lại, đám thú trận pháp đã đồng loạt tấn công.
Ba người Phượng Khê cũng gia nhập cuộc chiến.
Đúng là thú Kim Đan sở hữu tu vi Kim Đan hậu kỳ, nhưng cũng không thể chịu được sự quần ẩu của nhiều thú trận pháp như thế.
Huống hồ còn thêm cả đồ thất đức Phượng Khê.
Nàng không ra tay, mà ngồi trên lưng một con thú trận pháp, vừa vung vẩy thanh kiếm gỗ vừa nói: “Ngươi đừng chống cự nữa! Ta nói ngươi nghe, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đầu hàng đi thôi.”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta chẳng những tha cho ngươi một mạng, mà còn cho ngươi ăn ngon, để ngươi nếm thử mỹ thực bên ngoài cờ Càn Khôn.”
“Ta còn có thể kể ngươi nghe về thế giới bên ngoài, để ngươi biết dáng vẻ ếch ngồi đáy giếng của bản thân buồn cười đến mức nào!”
“...”
Khi thú Kim Đan nghe đến độ thoáng thất thần, thanh kiếm gỗ trong tay Phượng Khê đột nhiên vung mạnh, đ.â.m thẳng vào mắt phải của nó.
Nó giật mình, vội vàng né tránh.
Chẳng ngờ đâu đó chỉ là chiêu giả, thanh kiếm gỗ đột nhiên đổi hướng, đ.â.m về phía cổ họng nó.
Thú Kim Đan phản ứng chậm một nhịp, thanh kiếm đ.â.m trúng cổ nó khiến m.á.u chảy ồ ạt.
Nó ngửa mặt lên trời rống thật to: nha đầu kia lừa nó!
Phượng Khê cười lộ hàm răng trắng tinh: “Ngay cả đạo lý “binh bất yếm trá” mà ngươi cũng không hiểu. Đúng là ngu xuẩn!”
Thú Kim Đan chẳng những phải ứng phó với sự quần ẩu của thú trận pháp, mà còn phải chịu đựng “con d.a.o ngôn từ” của Phượng Khê, nên nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Một canh giờ sau, thể lực của nó không thể chống đỡ được nữa, toàn thân đổ rầm xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Nhưng Phượng Khê không g.i.ế.t nó.
Mà còn đút thuốc cho nó.
“Chúng ta không thù không oán, nên không nhất thiết phải đánh đến độ ngươi c.h.ế.t ta sống. Thật ra ta cũng không hiểu vì sao cờ Càn Khôn lại khăng khăng dùng cách này thử thách bọn ta. Ta nghĩ chỉ cần đánh bại các ngươi là được rồi, nhưng nó lại cố tình muốn mạng các ngươi…”
Thú Kim Đan và đám thú trận pháp chìm vào im lặng.
Đúng vậy, vì sao cờ Càn Khôn lại làm thế?
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cờ Càn Khôn chẳng coi chúng ra gì.
Chúng chẳng qua chỉ là thú trận pháp mà thôi.
Lòng chúng chợt dấy lên một nỗi bi thương.