Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-04-20 09:27:53
Lượt xem: 194

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc này, Phượng Khê vỗ tay: “Được rồi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa. Chúng ta đã có duyên gặp gỡ, ta sẽ cố gắng để các ngươi được cảm nhận sự tốt đẹp của thế giới bên ngoài.”

Dứt lời, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một viên đá truyền ảnh.

Trong khi kích hoạt, viên đá hiện ra hình ảnh của nàng ở vùng Cực Băng, hình ảnh của nàng ở biển Vô Cực, hình ảnh nàng ngự kiếm phi hành trên không trung, hình ảnh nàng đi giữa biển hoa ở Hỗn Nguyên Tông,…

Phượng Khê còn lấy ra rất nhiều thịt yêu thú và đồ ăn, phân phát cho đám thú trận pháp.

Tuy chúng không thể chân chính tiêu hóa số thức ăn này, nhưng lưỡi chúng có thể nếm được hương vị mới mẻ.

Hóa ra, đây chính là chua, cay, mặn, đắng, ngọt!

Hóa ra, đây chính là sự tốt đẹp của sinh mệnh.

Thú Kim Đan chủ động để Phượng Khê ngồi lên lưng mình, rồi chở nàng chạy về phía hồ nước.

Ứng Phi Long và Tư Huyền… tự chạy theo sau.

Bởi làm gì có con thú trận pháp nào để họ cưỡi.

Không tự chạy thì biết làm sao giờ?

Chỉ chốc lát sau, mấy người Phượng Khê đã đến gần bờ hồ.

Chờ đến khi ba người họ đứng bên trong hồ nước, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Họ trở thành nhóm đầu tiên hoàn thành thử thách số sáu, hơn nữa còn nhận được phần thưởng cực kỳ phong phú.

Ứng Phi Long và Tư Huyền định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt, họ có hơi luống cuống tay chân.

Phượng Khê ngáp dài: “Đoán chừng những nhóm khác chưa thể hoàn thành thử thách ngay được đâu. Ta ngủ trước, hai huynh cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, nàng mở nhẫn trữ vật lấy giường nhỏ, chăn nhỏ, gối nhỏ ra ngủ ngon lành.

Ứng Phi Long và Tư Huyền đưa mắt nhìn nhau, rồi dựa vào vách tường đả tọa điều tức.

Mãi đến khi Phượng Khê tỉnh ngủ, mà các nhóm khác vẫn chưa ra. Nàng bèn bắt đầu lải nhải: “Ứng sư huynh, Tư sư huynh, hai huynh thấy con người ta thế nào?”

Ứng Phi Long và Tư Huyền: “…”

Trong lúc hai người vắt óc suy nghĩ xem nên dùng từ gì, thì Phượng Khê đã giành nói trước: “Hai huynh không cần nói ta cũng biết, chắc chắn các huynh cảm thấy ta xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, thông minh lanh lợi, có một không hai,…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-144.html.]

Ứng Phi Long và Tư Huyền: không ngờ nàng lại biết nhiều thành ngữ như vậy!

Phượng Khê lập tức đổi giọng: “Nhưng mấy thứ ngoài thân đó không quan trọng, quan trọng là lòng ta cực kỳ lương thiện, rộng lượng, bao dung.”

“Không nói chuyện khác, chỉ riêng các huynh là Ma tộc, ta là Nhân tộc, nhất là Ứng sư huynh, trước kia hai ta còn có xích mích. Nhưng ta đều ném những chuyện đó lên chín tầng mây, bởi trong cờ Càn Khôn, không có sự phân biệt Nhân tộc hay Ma tộc, chỉ có huynh đệ tỷ muội đồng lòng vượt qua thử thách.”

Ứng Phi Long và Tư Huyền vô thức gật đầu, đúng là ít nhiều nhờ Phượng Khê, họ mới có thể vượt qua vòng thứ sáu.

Phượng Khê nói tiếp: “Nói một câu thật lòng thật dạ, dẫu có ở bên ngoài thì đó cũng là sự cạnh tranh, đấu đá của hai tộc, cá nhân chúng ta đâu có thù oán gì. Hơn nữa mọi người đều là những thanh tiên tài tuấn, xuất sắc, chắc chắn sẽ thầm thưởng thức lẫn nhau. Chuyến thí luyện này là một cơ hội hiếm có để mọi người hiểu biết nhau hơn.”

“Vả lại, trên đời này làm gì có kẻ địch vĩnh viễn. Biết đâu ngày nào đó Nhân tộc bọn ta và Ma tộc các huynh lại kết minh với nhau thì sao?”

“Vì thế đừng nên vừa gặp mặt nhau đã đòi đánh đòi g.i.ế.t, chúng ta nên đối đãi lịch sự với nhau. Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện vòng trước Ứng sư huynh hỏa táng “ta”. Huynh nói xem, chuyện này có phải huynh hơi quá đáng không?”

Vẻ mặt Ứng Thiên Long tràn ngập sự xấu hổ: “Cái đó, cái đó. Đều tại lúc ấy đầu óc ta nóng lên, chứ, chứ ta không cố ý đâu.”

Phượng Khê thở dài: “Ứng sư huynh, có lẽ huynh không biết, chỉ cần bị người ta đốt tranh chân dung thôi là Nhân tộc bọn ta đã cảm thấy xui xẻo rồi, chứ đừng nói đến việc bị đốt hình nhân. Muốn hóa giải sự xui xẻo này, cần phải tốn một đống lớn linh thạch để lập đàn làm lễ. Tiếc là ta không xu dính túi, sợ rằng không thể làm lễ giải xui rồi…”

Ứng Thiên Long vội nói: “Chuyện này là lỗi của ta, tiền làm lễ để ta bỏ ra. Mười vạn linh thạch có đủ không?”

Dù tiền tệ lưu thông ở Ma giới là Ma tinh, nhưng ma tộc cũng có thể hấp thụ linh khí bên trong linh thạch.

Nên trong tay quý tộc Ma tộc có rất nhiều linh thạch.

Phượng Khê vốn cảm thấy có thể lừa được một vạn linh thạch là tốt lắm rồi, chẳng ngờ Ứng Phi Long lại hào phóng đến vậy.

Nàng vờ vịt từ chối, rồi mới tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy.

Bên ngoài cờ Càn Khôn, trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma giận điên người.

Ông ta trợn mắt, hung hăng lườm Tiêu Bách Đạo: “Ngươi dạy được một đồ đệ tốt quá nhỉ!”

Tiêu Bách Đạo không cho rằng đó là lời châm chọc, mà coi đó là lời khen. Ông cười đáp: “Đúng vậy, trong các đồ đệ dưới trướng ta, Tiểu Khê đúng thật là đứa ưu tú nhất.”

Ứng Thiên Lý: “…”

Khó trách nha đầu Phượng Khê lại vô liêm sỉ như thế, hóa ra là nhà dột từ nóc!

Tất nhiên Phượng Khê không biết chuyện xảy ra bên ngoài, giờ đây lòng nàng đang vô cùng đắc ý.

Dê béo của Ma tộc đáng yêu quá đi mất!

Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải đến Ma giới dạo một vòng, đảm bảo có thể kiếm bộn!

Loading...