Mặc kệ người bên ngoài nghĩ gì, thì mấy người Quân Văn vẫn tin tưởng vững chắc vào Phượng Khê.
Ngay cả Sen Đá Khát m.á.u mà tiểu sư muội cũng nhận biết, quả là không gì không làm được!
Đoàn người lại tiếp tục di chuyển, nhưng vừa đi chưa được bao xa, Giang Tịch đã đột nhiên hét lớn: “Lùi lại!”
Mấy người Phượng Khê nghe thế thì vội vàng lùi về phía sau.
Vừa lùi đến nơi an toàn, phía trước đột nhiên xuất hiện mấy cây mây, chúng ngoe nguẩy định tấn công họ.
Trên cây mây có rất nhiều gai nhỏ, không cần nghĩ cũng biết một khi bị chúng quấn chặt, sẽ có hậu quả gì.
Mọi người phải tốn khá nhiều công sức mới đuổi được đám cây mây kia quay về lòng đất.
Giang Tịch trầm giọng răn: “Ta biết bốn người các ngươi rất tin tưởng tiểu sư muội, nhưng nơi này là địa bàn của yêu thực, chỉ cần thoáng bất cẩn đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Các ngươi đều đề cao cảnh giác cho ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Ngày thường Giang Tịch là người rất dịu dàng, giờ đây khi huynh ấy nghiêm khắc, rất có lực uy hiếp.
Ngay cả Ứng Phi Long và Tư Huyền cũng phải vội vàng gật đầu đáp vâng.
Phượng Khê cũng gật đầu, nàng khẽ lẩm bẩm: “Đại sư huynh, huynh nói đúng lắm. Thật ra muội không có bản lĩnh gì cả, họ cứ thổi phồng muội như thế, chắc chắn là có ý đồ phủng sát muội.”
Bốn người Quân Văn: “…”
Dù thế nào đi nữa, thì mọi người cũng đã đề cao cảnh giác.
Phượng Khê đột nhiên nhớ tới con rối ở những vòng trước. Nếu có mấy con rối thì tốt rồi, có thể để nó làm tốt thí đi trước dò đường.
Cũng không biết trong ngọc giản trong thức hải có ghi lại nội dung liên quan không nhỉ? Nếu có, nàng sẽ dựa theo đó mà chế tạo vài con.
Dáng vẻ á, cứ làm theo vẻ ngoài của bốn người Ngũ sư huynh là được.
Bốn người Quân Văn chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, họ lập tức đề cao cảnh giác, sợ có yêu thực đánh lén.
Đúng lúc này, một loại yêu thực đầy gai đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất.
Mọi người hợp lực giải quyết mới có thể hóa nguy thành an.
Đoạn đường tiếp theo tuy chưa đầy năm dặm, nhưng họ đã bị tấn công gần chục lần.
Phượng Khê cau mày: “Đại sư huynh, không thể tiếp tục tiến về phía trước nữa. Chúng ta chỉ mới đi một đoạn ngắn thế này, mà đã tốn quá nhiều linh lực và thể lực. Phải nghĩ cách khác thôi, nếu không lỡ gặp yêu thực cấp cao, chúng ta sẽ không thể đối phó nổi.”
Giang Tịch cảm thấy nàng nói có lý, nhưng có thể nghĩ ra cách gì bây giờ?
Nơi này cấm bay, chỉ có thể đi bộ.
Phượng Khê cũng không thể gọi thú trận pháp ra nữa.
Nói đúng hơn là, không chỉ thú trận pháp, mà ngay cả linh sủng cũng không thể gọi ra.
Nếu không Hình Vu đã sớm thả linh sủng của gã rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-147.html.]
Sáu người tìm một chỗ khá an toàn để nghỉ ngơi, chia thành hai đội nhỏ thay phiên canh gác.
Phượng Khê vừa gặm linh quả vừa nghĩ cách.
Đột nhiên ánh mắt nàng sáng rực lên, có cách rồi!
Mấy người Giang Tịch đồng loạt nhìn về phía Phượng Khê bằng ánh mắt mong chờ.
Phượng Khê chậm rãi nói: “Mọi người có phát hiện sự khác biệt của vòng này với những vòng trước không?”
Hình Vu đáp ngay: “Vòng này có quá nhiều yêu thực! Còn những vòng trước thì chẳng có lấy một cây!”
Quân Văn bĩu môi châm chọc ngay: “Chuyện này chỉ cần người có mắt đều nhìn ra, còn cần ngươi nói chắc? Sự khác biệt mà tiểu sư muội nói, chắc chắn không phải chuyện này.”
“Ta thấy thú trận pháp ở những vòng trước đều được khâu vá mà thành, nhưng yêu thực ở vòng này lại giống trong hiện thực như đúc! Tiểu sư muội, ta nói có đúng không?”
Phượng Khê gật đầu: “Ngũ sư huynh nói đúng. Vòng này sát với hiện thực hơn những vòng trước, yêu thực mà chúng ta gặp chẳng hề khác yêu thực trong hiện thực là bao.”
Quân Văn lập tức liếc Hình Vu bằng ánh mắt đắc ý.
Người ngoài mãi mãi là người ngoài.
Còn lâu mới ăn ý được như hắn và tiểu sư muội!
Bởi hắn và tiểu sư muội là sư huynh muội ruột kia mà!
Bọn hắn luôn tâm linh tương thông như thế đấy!
Phượng Khê nói tiếp: “Vì nơi đây khá sát với hiện thực, nên muội đã nghĩ ra một kế hay. Mọi người nhìn thứ kia đi!”
Mấy người Giang Tịch nhìn theo hướng ngón tay Phượng Khê chỉ, thì thấy trong bụi hoa cách đó không xa, có mấy con ong linh đang hút mật.
Trên bụng ong có những hoa văn cực đẹp, đây là Ong Gai Độc, độc tính cực kỳ mạnh mẽ.
Phượng Khê cong môi cười: “Dù yêu thực là yêu, nhưng cũng cần ong linh thụ phấn. Vì thế, chúng ta chỉ cần khống chế đám ong linh này, là đám yêu thực sẽ phải nghe lời chúng ta. Nếu không chúng ta sẽ khiến chúng đoạn tử tuyệt tôn!”
Quân Văn: “…”
Mấy người Giang Tịch: “…”
Sao nàng cứ nghĩ ra mấy chiêu thất đức thế nhỉ?
Nhưng quan trọng là, họ khống chế ong linh bằng cách nào?
Đừng để đến lúc đó, không những không khống chế được, trái lại còn bị ong linh đốt cho tím mặt!
Loài ong này có độc đấy!
Sau khi nghĩ ngợi, cân nhắc một lúc lâu, Giang Tịch vẫn đồng ý với cách của Phượng Khê.
Không đồng ý cũng không được, năm đấu một mà.