Đợi nghỉ ngơi đủ rồi, đoàn người bèn đứng dậy, lén lút bám theo đám ong linh, tìm được tổ ong.
Loài ong linh này cũng không khác ong mật ở hiện thực là bao, chỉ cần không chủ động tấn công nó, thì nó sẽ phớt lờ, không để ý tới.
Thế nên, dẫu mấy người Phượng Khê đã tiến đến gần tổ ong, thì cũng không bị ong linh tấn công.
Phượng Khê đi vòng quanh tổ ong vài vòng, rồi bảo mấy người Giang Tịch lùi lại, tránh cho xíu nữa phải chịu tội.
Giang Tịch không yên tâm, ngay khi huynh ấy định dặn dò Phượng Khê vài câu, thì đã thấy bốn người Quân Văn nhấc chân chạy biến.
Giang Tịch: “…”
Không có lấy một kẻ đáng tin!
Thật ra suy nghĩ của bốn người Quân Văn rất đơn giản, tiểu sư muội sai gì thì làm đó, cứ dong dong dài dài vừa tốn thời gian, vừa cản trở nàng.
Giang Tịch dặn đi dặn lại Phượng Khê phải cẩn thận, rồi mới lo lắng lùi lại.
Phượng Khê thi triển quyết hộ thuẫn cho mình, rồi mới hét to về phía tổ ong: “Ong hậu có nhà không? Ra tâm sự chút đi!”
Đáp lại nàng là một loạt âm thanh vù vù, đàn ong linh xông ra, bay kín trời.
Sau đó, chúng đ.â.m sầm vào một vách “núi băng”.
Không sai, băng của vùng Cực Băng lại lần nữa phát huy công dụng.
Đám ong thợ bị lạnh run lẩy bẩy, đừng nói đến việc tấn công Phượng Khê, nếu còn ở lại, sợ rằng cái mạng nhỏ cũng mất luôn ấy chứ.
Phượng Khê đứng trên “núi băng”, chậm rãi nói: “Ta là người có lễ phép, nên thường tiên lễ hậu binh. Ong hậu, nếu ngươi vẫn không ra, thì đám thuộc hạ của ngươi sẽ phải ngỏm củ tỏi mất thôi.”
Một lát sau, một con ong có hình thể to gấp ba lần những con ong khác bay ra khỏi tổ.
Bụng nó cực to, trong đôi mắt kép tràn ngập sự tàn nhẫn.
Chẳng qua do lạnh nên nó run lẩy bẩy, khiến sự tàn nhẫn trong mắt thoạt trông rất buồn cười.
Phượng Khê cười nói: “Ta không vòng vo nữa, nói thẳng nhé! Ta muốn tìm Nấm Tím ký sinh trên Thiên Nguyên Thần Mộc, nhưng nơi đây đầy rẫy yêu thực, gây ảnh hưởng đến hiệu suất của ta.”
“Thế nên ta muốn mượn đàn ong của người dùng tạm. Cũng không phải việc nặng nhọc gì đâu, chỉ nhờ các ngươi mở đường cho bọn ta, để đám yêu thực kia thức thời một chút, đừng trồi lên tấn công bọn ta nữa.”
“Đương nhiên, tuân theo nguyên tắc tự nguyện, ngươi không đồng ý cũng không sao.”
Dứt lời, con hàng này mở nhẫn trữ vật, lấy ra một lọ được làm từ chất liệu đặc biệt. Trong lọ chứa đầy dung nham, nàng khẽ nghiêng lọ để ong hậu thấy rõ.
“Thứ này uống ngon lắm, ngon hơn mật hoa nhiều. Ngươi có muốn nếm thử không?”
Ong mật: “…”
Con mẹ nó, đây là tự nguyện mà nàng nói ư?
“Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi vất vả không công đâu. Để báo đáp, ta sẽ tặng ngươi chút đan dược giúp ngươi tăng tiến tu vi. Chỉ khi tu vi tăng lên, ngươi mới có thể củng cố địa vị ong hậu của mình, nếu không sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ bị ong hậu mới thay thế.”
“Sao hả? Có đồng ý hợp tác không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-148.html.]
Ong hậu “cam tâm tình nguyện” đồng ý.
Muốn không đồng ý cũng không được.
Bởi bất kể là núi băng hay dung nham, thì đều là vật có thể hủy hoại tổ ong của nó dễ như trở bàn tay.
Thấy nó đồng ý, Phượng Khê mới cất “núi băng” đi, rồi đưa có ong hậu một nửa đan dược, coi như tiền đặt cọc.
Sau đó, nàng dẫn theo đàn ong tới tìm mấy người Giang Tịch.
Tuy không nghe rõ đoạn đối thoại của Phượng Khê với ong hậu, nhưng khi nhìn thấy núi băng, đám Giang Tịch cũng đoán được đại khái.
Ứng Phi Long và Tư Huyền kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm.
Ấy, ấy thế mà nàng lại mang theo bên mình… một tòa núi băng ư?
Ối giời ơi!
Họ chưa nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy ai làm thế bao giờ!
Phượng Khê lập tức dẫn theo đàn ong, tìm được một loại yêu thực có tên là Đậu Bắp Vàng.
Loại yêu thực này có màu vàng rực, đợi khi con mồi tới gần, lá cây sẽ phát triển to ra, siết chặt cổ con mồi.
Nhìn thấy Phượng Khê, lá cây Đậu Bắp Vàng máy may điên cuồng.
Phượng Khê khẽ chậc thành tiếng: “Ngươi bị mù ư? Không thấy rõ địa vị hiện tại của ta à? Giờ đây ta đã là vua của đàn ong rồi! Nếu ngươi dám đụng đến nửa cọng lông của ta, ta sẽ cấm đàn ong thụ phấn cho ngươi, để ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”
“Ngươi cũng đừng lo đàn ong sẽ bị đói, ta có thể cho chúng một vạn cân linh mật! Đảm bảo chúng đủ ăn tận mười đời.”
Đậu Bắp Vàng… lặng lẽ rụt lá về.
Ngài trâu bò, ngài cao quý, ta không đắc tội được.
Trận đầu tiên đã chiến thắng vang dội, khiến lòng tự tin của Phượng Khê tăng vọt!
Nàng sai đàn ong vây quanh sáu người, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Đàn ong rất quen thuộc với sự phân bổ của đám yêu thực, dù là yêu thực trốn dưới lòng đất cũng không ngoại lệ.
Mỗi lần gặp được nơi có yêu thực, chúng sẽ lên tiếng báo động trước. Ngay sau đó, Phượng Khê bèn lấy ra tên tuổi của Vua Ong để dọa dẫm yêu thực, lần nào cũng thành công.
Dẫu sao thì chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chuyện duy trì nòi giống, nối dõi tông đường cả.
Đàn ông còn biết vị trí ở Thiên Nguyên Thần Mộc, chỉ chốc lát sau, chúng đã dẫn mấy người Phượng Khê tìm được một cây.
Lúc này, ba nhóm khác vẫn đang đấu trí đấu dũng với yêu thực, thậm chí còn có người bị thương.
Sự đối lập cực kỳ rõ ràng.
Lần này nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn không còn kinh ngạc đến bùng nổ nữa, bởi họ đã c.h.ế.t lặng trước hành động khác người của Phượng Khê.
Vả lại, mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng là hái được Nấm Tím, những yêu thực trên đường chỉ là món khai vị mà thôi.
Thiên Nguyên Thần Mộc không cần ong linh thụ phấn, xem ra chiêu này của nàng không thể dùng tiếp được nữa rồi.