Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-04-21 09:11:51
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảng thời gian chờ đợi sau đó trở nên dài đằng đẵng, cuối cùng sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, nhóm của Thẩm Chỉ Lan cũng thành công hái được mười cây Nấm Tím.
Hai nhóm còn lại bị loại.
Mười hai người vượt ải thành công bị truyền tống tới một đại điện cổ xưa, bất kể là trên nền gạch xanh hay trên vách tường, cũng đều được khắc những hoa văn tinh xảo, đẹp đẽ.
Lát sau, trong đại diện chợt vang lên một giọng nói sâu thẳm như thể từ xa xưa vọng lại: “Chúc mừng các ngươi đã vượt qua những vòng thử thách trước đó, các ngươi đã đủ điều kiện nhận phần thưởng giá trị.”
Giọng nói vừa dứt, trên vách tượng lập tức xuất hiện mười hai cánh cửa đá, hoa văn trên mỗi cánh cửa đá đều khác nhau.
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: “Ngọc bài mà các ngươi lấy được ở vòng thử thách số bốn, chính là chìa khóa mở cửa đá. Sau khi đi vào, các ngươi sẽ nhận được đề bài tương ứng. Trả lời đúng, các ngươi sẽ nhận được phần thưởng.”
“Ngoài ra, trong những đề bài đó còn ẩn chứa một luồng cơ duyên của Thiên Đạo, đang chờ người có duyên tới lấy.”
“Bây giờ các ngươi bắt đầu đi thôi.”
Mọi người lập tức lấy ra ngọc bài lấy được ở vòng thứ tư, rồi tìm cửa đá tương ứng.
Chờ những người khác đã vào hết, Phượng Khê mới lấy ra một đống ngọc bài.
Nhóm quần chúng hóng hớt bên ngoài cờ Càn Khôn: “…”
Đúng rồi!
Phượng Khê có một đống ngọc bài cơ mà!
Vậy chẳng phải, nàng có thể tùy ý ra vào bất cứ cửa đá nào ư?
Chuyện này, chuyện này…
Chênh lệch quá lớn rồi!
Khóe miệng Tiêu Bách Đạo sắp kéo tới tận mang tai rồi.
Cơ hội quả nhiên chỉ dành cho những người biết tận dụng.
Lần này đồ đệ ngoan của ông kiếm bộn rồi!
Lúc này, Phượng Khê tung ta tung tăng tiến vào cửa đá số một.
Người bên trong cửa đá là Tư Phệ.
Nhìn thấy Phượng Khê, hắn ta thoáng sửng sốt. Nhưng rồi hắn ta lại nghĩ, có lẽ hoa văn trên ngọc bài của hai người họ giống nhau, nên hắn ta cũng không quá để ý.
Hai người bắt đầu chờ đợi cờ Càn Khôn ra đề.
Trên vách tường xuất hiện dòng chữ… rèn luyện trong ảo cảnh.
Ngay sau đó, thần thức của Phượng Khê thoáng trì trệ. Nàng quên mất một khắc trước bản thân đang ở đâu, đang làm gì.
Nàng nằm trên mặt đất, cơn đau nơi đan điền khiến nàng cuộn tròn người lại.
Trong tay Thẩm Chỉ Lan cầm một gốc thảo dược, nàng ta đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng giành cơ duyên của ta ư?”
Thức hải Phượng Khê đau xót, nàng chợt tỉnh táo lại.
Ồ, đây là cảnh tượng ngày thi tuyển chọn đệ tử nội môn của Hỗn Nguyên Tông.
Ảo cảnh này cũng khá thú vị đấy chứ!
Nàng bất chợt nhảy lên, tát cho Thẩm Chỉ Lan hai phát.
“Giành cái con mẹ ngươi!”
Ảo cảnh lập tức tan biến.
Trong một gian phòng đá khác, Thẩm Chỉ Lan cũng vừa tỉnh lại từ ảo cảnh, vẻ mặt nàng ta cực kỳ khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-151.html.]
Ấy thế mà nàng ta lại bị tiện nhân Phượng Khê tát hai cái.
Tuy đó chỉ là trong ảo cảnh, tuy nàng ta biết là giả, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Lúc này, giọng nói kia vang lên: “Thẩm Chỉ Lan, cơ duyên của Thiên Đạo đã chọn ngươi. Chỉ cần ngươi vượt qua thử thách tiếp theo, là có thể lấy được cơ duyên của Thiên Đạo.”
Thẩm Chỉ Lan mừng rơn, nàng ta vội vàng ổn định tâm trạng, chờ đợi thử thách tiếp theo.
Phượng Khê chỉ là một hòn đá kê chân của nàng ta mà thôi.
Sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ tự tay g.i.ế.t nàng!
Lúc này Phượng Khê đã giành được phần thưởng của cửa đá số một.
Thấy Tư Phệ vẫn đang chìm trong ảo cảnh, nàng đắc ý chạy đến cửa đá số hai.
Con hàng này một hơi hoàn thành mười đề bài liên tiếp, kiếm được đầy bồn đầy bát.
Bây giờ chỉ còn lại hai cửa đá cuối cùng.
Một là cửa đá của Thẩm Chỉ Lan, một là cửa đá của chính nàng.
Nàng chẳng thèm suy nghĩ đã tiến thẳng vào phòng đá của Thẩm Chỉ Lan.
Thấy nàng tiến vào, bàn tay đang vẽ bùa của Thẩm Chỉ Lan chợt run lên, lá bùa biến thành tro bụi.
Nàng ta nghiến răng nói: “Phượng Khê, ngươi không tiến vào phòng đá của ngươi, tiến vào phòng đá của ta làm gì?”
Phượng Khê quơ quơ ngọc bài trong tay: “Ngại quá, đây là phòng đá của ta, là ngươi tu hú chiếm tổ thì có!”
Nghe thấy bốn chữ “tu hú chiếm tổ”, sắc mặt Thẩm Chỉ Lan trở nên cực kỳ khó coi.
“Phượng Khê, ngươi bớt ở đây ăn nói bừa bãi đi. Cờ Càn Khôn đã nói rõ rằng cơ duyên của Thiên Đạo chọn ta, ngươi nhanh cút ra ngoài cho ta!”
Phượng Khê phì cười!
“Nó có chọn ngươi hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến ta cả. Ta chỉ tới lấy phần thưởng thôi. Ngươi bận việc của ngươi, ta làm việc của ta, chúng ta không liên quan tới nhau.”
Thẩm Chỉ Lan tức tới nghiến răng, nhưng thử thách của cơ duyên Thiên Đạo quan trọng hơn, nàng ta chỉ đành ổn định tâm trạng, điều hòa hơi thở để vẽ bùa lại lần nữa.
Phượng Khê đi dạo một vòng phòng đá, nhưng không thấy cờ Càn Khôn ra đề.
Nàng lấy hai tấm ngọc bài ra, bắt đầu gõ nhịp: “Sau nhịp gõ này, ta chẳng khen ai, chỉ khen Tiểu Phượng Khê của Huyền Thiên Tông!”
“Tiểu Phượng Khê, vừa xinh đẹp vừa lương thiện, giống hệt một đóa hoa…”
Bàn tay Thẩm Chỉ Lan run lên, lại một lá bùa nữa thất bại.
Nàng ta thực sự tức c.h.ế.t rồi!
Phượng Khê chớp mắt nói: “Ngươi tặng lại phần thưởng vừa nhận được cho ta, ta sẽ ra ngoài ngay.”
Thẩm Chỉ Lan: “…”
Nàng ta nghiến răng, đưa món Linh khí phòng ngự cấp Thiên vừa nhận được cho Phượng Khê.
Chẳng có gì bằng cơ duyên của Thiên Đạo.
Phượng Khê nói lời giữ lời, vừa nhận được, nàng ta lập tức nhảy chân sáo ra ngoài, tiến vào phòng đá của chính mình.
Nếu cơ duyên của Thiên Đạo đã bị mù chọn trúng Thẩm Chỉ Lan, vậy nàng cũng chẳng thèm cái gọi là cơ duyên của Thiên Đạo nữa.
Thứ nàng muốn chưa bao giờ là cơ duyên của Thiên Đạo hư vô mờ mịt.
Mà là… cờ Càn Khôn cơ!
Nàng đâu ngu!
Ai đời không cần gà mái già đẻ trứng, lại đi nhặt một, hai quả trứng làm gì!